Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3205:




Ngoài việc phải lấy được hoa Lưu Quang Kim Trản thì còn phải làm hoàn thiện Trảm Thiên tam kiếm trong thực chiến. Kén Lôi và Thanh Liên, Lâm Nhất cảm thấy tạm ổn, gần như đã tu luyện được hoàn toàn, thực chiến chỉ là để thuần thục hơn thôi.  
Còn kiếm thứ ba Nhật Nguyệt thì đúng là còn có vài nơi phải hoàn thiện, sửa đổi nhiều.  
“Cảm ơn”.  
Trần Huyền chắp tay cười nói.  
“Nghe đồn thực lực của Hiên Vân giới đã gần bằng Giới Vực cấp cao, xem ra quả nhiên là thế”.  
Bùi Vũ yếu thế, ánh mắt rất khó chịu, dường như là đang cho mình một bậc thang để lui xuống.  
Vụt!  
Hắn ta vung tay, quả Ma Hồn kia bay lên, bị Trần Huyền đón lấy.  
“Chỉ so một chiêu thì gọi là thắng thua cái gì, chúng ta gặp nhau trong thành Hoả Vũ!”  
Bùi Vũ nói chuyện cũng rất hào sảng, gã ta cười khẩy một tiếng, sau đó dẫn theo mấy người của giới vực Hắc Sa rời đi.  
“Sư huynh ra tay đúng là lợi hại, giới vực Hắc Sa này muốn đấu với chúng ta đúng là không biết lượng sức”.  
“Sư huynh lợi hại nhất, Bùi Vũ kia thậm chí còn không dám làm gì đã ngoan ngoãn đưa quả Ma Hồn cho huynh rồi”.  
Người của Hiên Vân giới lập tức chạy đến chúc mừng Trần Huyền, giữa chân mày là vẻ hưng phấn không thôi. Đặc biệt là Liễu Vân, hắn ta mặt mày hớn hở, cuối cùng cũng giành lại được quả Ma Hồn này.  
Tuy nó không phải là báu vật hiếm có, nhưng cũng đáng giá hai mươi vạn viên đan Tinh Nguyên, cũng là một con số lớn với Liễu Vân.  
So với sự hưng phấn của những người này, Trần Huyền thì có vẻ bình tĩnh hơn, hắn ta lạnh nhạt nói: “Chỉ mới giao thủ có một chiêu, Bùi Vũ nói rất đúng, nếu chiến đấu hết khả năng thì khó phân thắng thua lắm. Ta muốn thật sự chiến thắng hắn ta là rất khó, về việc giết chết hắn ta thì gần như không có khả năng nào”.  
“Sư huynh, quả Ma Hồn này…”, Liễu Vân thấy Trần Huyền mãi không có động tác gì, không thể không nở nụ cười, chủ động nói.  
Trần Huyền ra vẻ đăm chiêu, bình tĩnh nói: “Ngươi đã có tư cách độ kiếp, quả Ma Hồn này rèn luyện thân thể và ngưng tụ chân nguyên, khá là nguy hiểm. Nếu ngươi bị nội thương, đến lúc độ kiếp sẽ gặp phiền phức lớn”.  
Đương nhiên Liễu Vân biết rõ, nhưng dù không cần cũng có thể trao đổi với những người khác mà.  
Trần Huyền im lặng một lát rồi cười nói: “Mấy ngày qua ngươi săn giết yêu thú cũng thu hoạch được nhiều rồi, quả Ma Hồn này đưa cho Lâm Nhất đi, ngươi thấy sao. Hắn có cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách, có lẽ là người cần quả này nhất trong chúng ta. Sau này đến thành Hoả Vũ, thu hoạch được báu vật tương ứng ta sẽ cho ngươi giữ lại”.  
Liễu Vân kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng sư huynh lại muốn đưa quả Ma Hồn này cho Lâm Nhất.  
Tiểu tử này chỉ là may mắn nắm giữ được kiếm ý Thông Linh, đến bây giờ vẫn không thể đột phá Thiên Phách, bàn về thực lực và tiềm lực không thể nào so sánh với hắn ta được.  
Nhưng nếu Trần Huyền đã nói, dù Liễu Vân không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận.  
“Lâm Nhất huynh, huynh cứ cầm quả Ma Hồn này đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.