*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất thân đeo kiếm hạp, tóc dài bay bay, vạt áo sam xanh phấp phới. Đừng nói là bị đánh thành thịt vụn, mà đến cả góc áo cũng chẳng bị sứt mẻ gì, trong đáy mắt hắn chứa đầy sự bình tĩnh cùng lạnh nhạt.
Còn có… còn có một chút ý châm chọc!
Đây chính là nền tảng của Hoả Vân giới?
“Không, không… không thể nào!”
Diễm Thiết giống như nhìn thấy ma, bị doạ cho sợ hãi lui về phía sau mấy bước, trong mắt hắn ta ngập vẻ kinh hoàng: “Ngươi không thể không có sơ hở, ta ít nhất đã tìm được ba chỗ sơ hở trên người ngươi! Ngươi thế nào… thế nào mà có thể không hề hấn gì!”
Hắn ta đã triệt để phát ngố, hắn ta luôn khá là tự tin với thực lực của chính mình, nhưng bây giờ Lâm Nhất lại hoàn toàn đánh sập tam quan của hắn ta.
Không chỉ là Diễm Thiết, những người khác cũng đồng thời khiếp hãi.
“Sơ hở?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Ngươi hầu như không biết, bản thân mình đang dối diện với ai, ta đã từng trải qua chuyện gì ngươi hoàn toàn không biết. Cái gọi là sơ hở, ngươi tìm được thì đã làm sao, kiến hôi còn có thể bóp chết voi hay sao?”
Gã này rốt cuộc đã trải qua những gì?
Bỗng nhiên, Diễm Thiết bàng hoàng nghĩ đến gì đó, gã này đứng trên đầu rồng mà không chết. Có khả năng nào không phải vì bảo bối, mà là bởi vì thực lực của bản thân hắn không.
Nghĩ đến đây, Diễm Thiết biến sắc, sắc mặt hắn thoắt cái trắng bệch, chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, mình rốt cuộc đã chọc vào quái vật dạng nào vậy.
Khí tức chết chóc đột nhiên bao trùm lấy toàn thân hắn ta.
“Không hay rồi!”
Diễm Thiết đã từng trải qua mấy lần sinh tử, trái tim trong lồng ngực nảy lên thình thịch, lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm chí mạng, xoay người lập tức bỏ chạy.
Dường như vào tích tắc khi hắn ta xoay người, cơ thể của Diễm Thiết đã biến mất tăm, tốc độ của thân pháp kia nhanh đến mức khiến mắt người nhìn hoa cả lên nhưng cũng không thể đuổi kịp được.
Nhanh quá!
Tiếng hô kinh hãi vang lên khắp bốn phía, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, giật mình bàng hoàng.
“Có thể nhanh hơn kiếm của ta không?”
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm băng lạnh đột nhiên vang lên.
Táng Hoa nằm bên trong kiếm hạp bắn vọt ra ngoài, nhưng vào tích tắc khi lời vừa dứt, mọi người chỉ thấy trên người Lâm Nhất bùng lên quang mang chói loà, kiếm ý vô biên xộc thẳng lên bầu trời.
Kiếm ta như Thương long, kiếm ra như Lôi Phong!