*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu không nhờ trình độ kiếm đạo của hắn quá xuất sắc, dung hợp Thương Long bất diệt đã có thể so sánh với ý chí võ học tam phẩm, quả thật hắn không dám chắc chắn có thể đánh đối phương trọng thương.
“Ha ha ha, Lâm Nhất, ngươi cũng chỉ có vậy thôi!”
Vũ Hạo Thiên đã hoàn toàn bại lộ thực lực, không che giấu gì nữa, hắn ta lau máu trên khoé miệng, trong mắt bắn ra sát ý lạnh lẽo.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy thì ta sẽ đứng yên ở đây, ngươi cứ tới lấy mạng ta là được. Ta cho ngươi một cơ hội, ta không rút kiếm”.
Nghe vậy, ánh mắt Vũ Hạo Thiên chợt loé, nhưng hắn ta lập tức cười khẩy: “Tiểu tử nhà ngươi xảo quyệt thật đấy, muốn lừa ta đâm đầu vào chỗ chết, sao ta có thể mắc mưu? Cái đầu của ngươi cứ tạm thời giữ đó, ta sẽ đích thân tới lấy, nhưng trước khi giết ngươi ta sẽ đánh ngươi tàn phế trước. Để ta xem Thánh Minh sẽ bảo vệ một kẻ tàn phế như ngươi bằng cách nào, đến lúc đó sư muội ta ở cổ vực Nam Hoa sẽ đích thân đi giết tất cả những người mà ngươi quan tâm ở Lăng Tiêu Kiếm Các. Ha ha ha, nỗi nhục nhã mà ngươi mang lại cho ta và sư muội, ta sẽ trả lại gấp hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Hắn ta như đã phát điên, sự thù hận và lửa giận trong đôi mắt ấy khiến người ta kinh hãi.
Rốt cuộc mối thù này lớn cỡ nào mà hắn lại muốn giết tất cả những người Lâm Nhất quan tâm, còn khiến hắn sống không bằng chết?
“Còn con khốn Nguyệt Vi Vi nữa, ta nhất định sẽ tìm được nàng ta trên con đường thông thiên này. Lâm Nhất, ngươi cứ đợi đó cho ta, ta thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”, vẻ mặt dữ tợn của Vũ Hạo Thiên khiến ba người nhóm Phương Thiếu Vũ sợ hãi.
Họ thực sự không ngờ Vũ Hạo Thiên lại là một người đáng sợ như vậy, trước đó hắn ta đã che giấu rất tốt.
Hắn ta bày ra hết mọi sự thù hận ngập trời trong lòng mình trước mặt Lâm Nhất, thật đáng sợ!
“Ngươi không có cơ hội này”.
Lâm Nhất lạnh lùng trả lời một câu, vừa dứt lời, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm!
Vũ Hạo Thiên chưa từng nhìn thấy kiếm quang khủng khiếp như thế, nó thoắt ẩn thoắt hiện bắn tới, nhát kiếm này không chỉ nhanh đến đáng sợ mà những nơi nó đi qua, kiếm thế mênh mông như dải ngân hà phía ngoài chín tầng trời rơi xuống, ánh sao chiếu rọi khiến người ta cử động cứng nhắc, cảm giác máu đông đáng sợ lại kéo đến.
Phụt!
Máu phụt ra, Vũ Hạo Thiên cố hết sức né tránh vẫn bị kiếm quang để lại một vết thương dữ tợn trên người.
Chết tiệt!