Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 313:




Vào khoảnh khắc lối vào vừa xuất hiện, hai bóng người gần như đồng thời bay lên trời, lao vào giữa vòng xoáy kia.
Hai người đó chính là Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên, ở phía sau là đệ tử của tông môn bọn họ.
Vụt vụt!
Sau đó có vô số người bay lên trời, che phủ cả bầu trời, tất cả đều xông đến lối vào Thanh Dương Giới.
“Lâm huynh đệ, ngươi định mang con ngựa này vào luôn sao?”
Minh Diệp nhìn Huyết Long Mã đã để lộ hình dạng thật, hứng thú hỏi.
Advertisement
“Thử xem sao”.
Lâm Nhất nhìn độ cao của vòng xoáy kia, chắc khoảng gần trăm trượng, có thể dẫn Huyết Long Mã vào đương nhiên là tốt nhất.
Minh Diệp hâm mộ nói: “Yêu thú ngoại giới không thể phi hành trong di tích viễn cổ, nếu Huyết Long Mã này có thể tiến vào chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều. Chắc cũng không có bao nhiêu thú cưỡi có thể ngăn cản áp lực của vòng xoáy kia”.
Trong lúc nói chuyện, đại đội người ngựa của Quang Minh Các đã chuẩn bị xong.
Minh Diệp không nói thêm với Lâm Nhất nữa, chắp tay bảo: “Ta đi trước một bước, gặp lại sau”.
Advertisement
Lâm Nhất hơi ngẩn người, phát hiện ông lão áo xám hắn vẫn luôn chú ý cũng đi theo cùng.
Thế có nghĩa là ông ta không phải cao thủ cảnh giới Huyền Võ.
Thanh Dương Giới chỉ có võ giả Tiên Thiên mới có thể tiến vào, những võ giả cảnh giới khác dám xông vào thì sẽ chết chắc.
Bán Bộ Huyền Quan sao?
Lâm Nhất thầm nói trong lòng, người như vậy tiến vào Thanh Dương Giới không an toàn lắm. Không cẩn thận sẽ chết ở lối vào vòng xoáy, rất nguy hiểm.
“Quang Minh Các mạo hiểm như vậy cũng không biết là định làm gì? Mà thôi kệ đi, mình cũng phải đi vào”.
Người mạo hiểm trên cánh đồng hoang đã đi vào được một nửa.
Còn đợi thêm nữa cũng không có ý nghĩa, chỉ sẽ lãng phí thời gian thôi.
Lâm Nhất tìm một cái đồi ở gần vòng xoáy, thúc ngựa phi nhanh về phía vòng xoáy chỗ hai pho tượng cổ, không ngừng tăng tốc.
Trong lúc chạy nước rút, bốn vó của Huyết Long Mã cũng cháy lên huyết diễm nhàn nhạt.
Sừng ở giữa trán có tia chớp xuất hiện, lúc đến gần, nó chợt nhảy lên một cái.
Huyết Long Mã xông lên từ dưới mặt đất, bay về phía vòng xoáy.
Sau khi đến gần mới phát hiện vòng xoáy lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, nó hút thẳng một người một ngựa vào trong.
Khi vừa vào trong vòng xoáy, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một lực lượng cuồng bạo rơi lên người mình.
Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lực lượng này ném mạnh ra ngoài.
Một người một ngựa lập tức bị tách ra, rơi xuống đất như bao cát.
Lúc sắp rơi xuống đất, Lâm Nhất vỗ một cái xuống, dưới sự dao động của lực lượng, thân thể lảo đảo một lát mới đứng vững lại được.
Ầm ầm!
Mấy võ giả bên cạnh không biết là thực lực quá thấp hay quá sơ ý, bị ngã xuống trọng thương, đau đớn như chết đi sống lại dưới đất, không ngừng kêu thảm thiết.
Một kỳ ngộ tốt còn chưa bắt đầu đã kết thúc như thế.
“Huyết Long Mã?”
Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía xa, mới nhìn thấy Tiểu Hồng trở mình đứng dậy trên đỉnh núi xa xa.
Huyết Long Mã da dày thịt béo, không bị thương gì, không cần quá lo lắng cho nó, ở nơi này, nó có ưu thế tốc độ mà các võ giả khác khó có được.
Nếu có rắc rối mà cả nó cũng không tránh được, thì chắc chắn Lâm Nhất cũng phải bó tay, chỉ là tạm thời tách nhau ra thôi.
“Còn định nhờ ngươi giúp một tay nữa mà”.
Lâm Nhất không nhìn nữa, bất đắc dĩ cười một tiếng, bắt đầu quan sát nơi này.
Đây là một vùng đất trống trải vô tận, tràn ngập hơi thở cổ kính tang thương, còn trông hơi đổ nát hoang vu. Trong tầm nhìn có không ít người đang tò mò quan sát xung quanh giống hắn.
Lâm Nhất đăm chiêu nhìn võ giả Tiên Thiên ở khắp nơi, có lẽ mọi người đều bị đưa tới những nơi khác nhau.
Có vài người xui xẻo bị ném lên trên núi đá sắc nhọn, chết ngay tại chỗ.
Còn thê thảm hơn mấy người bị thương nặng xung quanh.
“Không phải tiểu thế giới này là di tích của tông môn viễn cổ ư? Sao hoàn toàn không cảm nhận được…”
“Thật xui xẻo, chúng ta bị ném quá xa, e rằng chỗ này còn không tính là vùng rìa ấy chứ”.
“Phải tranh thủ thôi, nếu còn chậm trễ e rằng báu vật trong di tích đã bị người ta cướp sạch rồi”.
Mấy người xung quanh mắng mấy tiếng, sau đó chạy nhanh đi. Những bóng người lướt ngang qua người hắn lao nhanh về phía trước.
Lâm Nhất cau mày, tùy tiện như thế mà được à?
Soạt!
Hắn chỉ vừa thầm nghĩ vậy, mặt đất chợt rung lên, một vùng cát chảy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Mấy người vừa chạy được hơn nghìn mét lập tức rơi vào trong cát chảy, không ngừng kêu thảm thiết.
Thân thể bọn họ không ngừng lún xuống, trong cát chảy vang lên tiếng sột soạt, tựa như có thứ gì đang nhai nuốt thịt của bọn họ.
Chẳng mấy chốc, mấy người cứ thế biến mất, chết không còn xác.
Vùng cát chảy lại trở thành đất bằng, chỉ còn lại vết máu nhạt nhàn cho thấy vừa nãy mấy võ giả vẫn còn sống.
“Là yêu thú có thể khống chế cát chảy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.