*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người đứng bên cạnh cũng cười với vẻ bất thiện, ánh mắt cứ như đang nhìn một đám gia súc vậy.
"Hỏa Vân Phần Thiên Thủ này không thể so được với thân pháp của mình, nhưng lực sát thương thật sự rất lớn..."
Lâm Nhất xuôi theo dòng người đi về phía trước, trong lòng thầm tính toán. Ở tình huống không dùng đến kiếm ý, chính hắn khi muốn đánh một người tan thành tro bụi, dường như không thể nào làm được. Hỏa Vân Phần Thiên Thủ của Đường Nham còn chưa đạt đến tiểu thành vậy mà lại dễ như trở bàn tay.
Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!
Lâm Nhất thì thầm mấy tiếng, lại ngẩng đầu nhìn Đường Nham trên tường thành vừa quay người vào thành với đám người kia.
Nhưng khi Lâm Nhất nhìn mặt hững hờ của những người đang thu ba mươi viên đan Tinh Nguyên, hắn như có điều suy nghĩ, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
Sau khi vào thành, mọi người rõ ràng cảm nhận được linh khí thiên địa trong không khí đã thuần khiết hơn rất nhiều. Thậm chí trong không khí còn pha lẫn tinh nguyên, tất cả đều được ngưng tụ không một chút tạp chất, còn ma khí thì gần như không chút tồn tại.
Lâm Nhất đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt quét qua rất nhiều mái hiên thấp, rồi dừng lại trên cột đá ngay ở trung tâm thành.
Bên ngoài cột đá có quấn một pho Long Tượng, Long Tượng giản dị lộ ra khí tức cổ xưa, nhìn từ đằng xa giống thân một con rồng đang quấn quanh cột đá rất chân thực, đầu rồng vừa khéo cuộn tròn ở trên đỉnh cột đá.
Tượng rồng cổ xưa tỏ ra uy nghiêm cực lớn, uy áp của nó khuếch tán ra giống như một cái lồng chụp xuống thành trì vậy.
Linh khí thiên địa trong thành có thể ngăn cách được sương mù ma khí, e rằng điều này cũng có liên quan đến việc tinh luyện khí tinh nguyên.
"Thiên địa nguyên khí thật ngào ngạt!"
"Quả nhiên dễ chịu hơn ở ngoài thành rất nhiều, đúng là sự khác nhau giữa thiên đường và địa ngục mà".
"Nói như thế, có nộp ba mươi viên đan Tinh Nguyên cũng không lỗ vốn rồi, chỉ cần vài đêm là đã có thể luyện hóa lại được".
Khuôn mặt của võ giả các giới vực khi được vào thành đều lộ vẻ vui mừng, sáng sủa hơn vẻ mặt không tình nguyện lúc còn ở ngoài rất nhiều.
Ken két!
Chỗ ở trong thành cũng khá đơn sơ, có rất nhiều cửa sổ đang mở, người đứng sau cửa sổ nhìn người mới đến với biểu tình tương đối phức tạp. Có kẻ thì như cười trên nỗi đau của người khác, có người lại khẽ lắc đầu, người thì không ngừng cười khẩy, nhưng nhìn chung khuôn mặt người nào người nấy cũng đều rất kỳ quái.
Tuy thành trì đơn sơ nhưng trái lại rất nhiều chỗ ở, đám người Lâm Nhất dễ dàng tìm được chỗ nghỉ chân.
Sắc mặt như đưa đám của Phương Thiếu Vũ đã đỡ hơn rất nhiều, thần sắc trong mắt đã khôi phục hào quang, cười nói: "Con đường thông thiên, vạn giới tranh phong, từ giờ trở đi xem như chính thức bắt đầu. Điều quan trọng nhất hiện tại là chúng ta phải đứng vững đã, tận lực tích lũy nội lực đầy đủ, sau đó tấn thăng lên cảnh giới Thiên Phách, nếu không thì rất khó tranh đoạt cơ duyên và bảo tàng".