Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2992:




Khoảng cách mấy trăm dặm không là gì đối với mọi người, Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi thoắt ẩn thoắt hiện vài lần đã xuất hiện trên sườn núi.  
Ngước mắt nhìn qua, dãy núi này dài miên man, dần dần lên cao như bậc thang nối thẳng tới trời.
“Bảo tàng ở ngay trên đỉnh núi!”  
Tất cả các đỉnh núi đều có bảo quang lập lòe, bắt mắt lại chói mắt. Lâm Nhất đi theo dòng người, từ từ tiến lên đỉnh núi.  
Ầm!  
Vừa đến nơi, lập tức có lôi quang ào ào tuôn ra, rất nhiều người chưa kịp chuẩn bị đã bị đánh bay, thậm chí hộc máu ngay tại chỗ.  
Lâm Nhất cùng Nguyệt Vi Vi đồng thời ra tay đánh vỡ lôi quang, lúc này, bọn họ nhìn thấy trên đỉnh núi đã có một đoàn người nhanh chân đến trước.  
Những người này ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, đỉnh đầu lơ lửng một khối ngọc thạch màu tím kiểu dáng cổ xưa. Vừa rồi, chính những khối ngọc kia đã phóng ra lôi quang.  
“Là mảnh vỡ của Diệu Quang Thần Thạch!”  
Hai mắt Nguyệt Vi Vi tỏa sáng, khi thấy Lâm Nhất tỏ vẻ nghi hoặc, nàng ta liền giải thích: “Diệu Quang Thần Thạch ra đời cùng Kỷ Nguyên, ẩn chứa nguyên khí thiên địa thuần túy nhất khi Kỷ Nguyên mới bắt đầu. Dù ở phương đại thế kia thì một khối Diệu Quang Thần Thạch nguyên vẹn cũng vô cùng quý hiếm. Đây là Diệu Quang Thần Thạch thuộc tính lôi, sau khi tham ngộ thì ý chí Lôi Đình sẽ tăng vọt”.  
Ầm!  
Trong khi Nguyệt Vi Vi đang nói thì trong số rất nhiều nhân tài kiệt xuất đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn có người chợt mở mắt, trong mắt hắn ta lóe lên điện quang kinh người. Người này là Triệu Vô Cực.  
Hắn tham ngộ đầu tiên nên có thu hoạch khá lớn, toàn thân đã bắt đầu tỏa ra uy lực lôi điện đáng sợ.  
Mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch dường như đã được hắn ta đánh dấu, trực tiếp bay vào trong tay hắn ta. Khoảnh khắc thần thạch vào tay, những nhân tài kiệt xuất khác lần lượt mở mắt, kế đó phun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt bọn họ hướng về phía Triệu Vô Cực, sắc mặt cực kỳ khó coi.  
Bọn họ đang cạnh tranh mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch này, có điều, đáng tiếc là tất cả đều bại bởi Triệu Vô Cực.  
Triệu Vô Cực nắm lấy mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch, trong mắt tràn đầy tự tin. Hắn ta đứng bật dậy, lẩm bẩm: “Bảo khố Long Vân quả nhiên là mảnh đất thần kỳ, khó trách đám yêu nghiệt ngoại vực kia đều mạnh đến đáng sợ. Nếu ta không sinh ở Nam Vực, thành tựu giờ ắt đã gấp hai thế này”.  
Hắn ta xoay người rời đi, ngay lúc đó, chợt nhìn thấy Lâm Nhất trong đám người, sắc mặt Triệu Vô Cực trông rất quái đản, hắn ta dừng bước, cười nói: “Ta nói không sai chứ? Bảo khố Long Vân mở ra vì ngươi, nhưng hiện tại mọi người đều có phần, chưa chắc ngươi sẽ là người cười đến cuối cùng”.  
Vừa nãy, khi ý chí Lôi Đình tăng vọt, hắn ta đã thoáng chạm đến ý cảnh sánh ngang với kiếm ý Thông Linh, chính vì điều này, lòng tin của hắn ta đã tăng vọt.  
Ý chí Lôi Đình trở nên mạnh mẽ thì đương nhiên, ý chí Lôi Vân cũng thuận thế phát triển, chưa hẳn không thể đối kháng với kiếm ý Thông Linh của đối phương. Thậm chí, Triệu Vô Cực đã nảy sinh ý định muốn đọ sức với Lâm Nhất một phen, nhưng suy cho cùng, hắn ta không phải Viêm Long Tử, nên đành nhịn xuống.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.