*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến bước này, bọn họ đã cảm nhận được sự hung hiểm của Quần Long thịnh yến. Thứ hạng của Lâm Nhất đã đủ khiến Lăng Tiêu Kiếm Các vang danh tám phương, khí vận hưng thịnh.
Bọn họ đã không quá hi vọng xa vời Lâm Nhất sẽ lên cao hơn nữa, chỉ hi vọng hắn có thể sống sót.
“Chết tiệt, sao tên khốn này lại đáng sợ như vậy”.
Phong Dã sốt ruột, không nhịn được nói ra miệng, thực lực của Tam Tiểu Vương đều rất kinh khủng.
Trái lại Nguyệt Vi Vi rất bình tĩnh, nàng ta biết thực lực của Lâm Nhất mạnh hơn người ngoài tưởng tượng rất nhiều, hắn nhất định sẽ đỡ được nhát đao này.
Nhất định sẽ được, Lâm ca ca!
Nhưng tay phải siết chặt thành nắm đấm vẫn bán đứng cảm xúc của nàng ta, yêu tinh này không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn đao mang trên bầu trời, trong mắt có chút ngạc nhiên, quả thật nhát đao này của đối phương mạnh hơi thái quá.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Thất Huyền bộ, Đại Nhật Huyền Thiên!
Lâm Nhất xoay tròn giữa không trung, kiếm thế không ngừng tập trung trên người hắn. Trong lúc xoay tròn, kiếm uy Thương Long điên cuồng hội tụ, hư ảnh Thương Long ban đầu chỉ có hình dáng dần dần ngưng thành thực thể.
Răng rắc!
Khi kiếm uy chuyển động, nhát đao dường như có thể chém đứt ngọn núi cao vạn trượng thoáng chậm lại. Những đốm lửa nhỏ li ti bắn tung toé, rơi xuống đất rồi lan ra thành ngọn lửa lớn hừng hực.
Nhưng ý cảnh chủ yếu nhất của nhát đao này vẫn không gì phá nổi, vững vàng áp chế như cũ.
Triệu Vô Cực nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt lạnh lùng và vô tình: “Vô dụng thôi, sau khi ta thi triển Vân Lôi Chiến Thể, ngoài Vũ Hạo Thiên ra thì không ai có thể đỡ được chiêu Lôi Vân Phá Sơn Trảm này, không ai cả!”
Hắn ta nói với vẻ mặt cực kì chắc chắn, giọng điệu lạnh như băng khiến nhiều người rùng mình.
Nhưng bỗng nhiên, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra, trên người Lâm Nhất đột nhiên toả ra ánh sáng đom đóm vô cùng rực rỡ.
Keng!
Một luồng kiếm ý đáng sợ đến mức khiến trời đất rung chuyển toát ra từ người hắn. Trong nháy mắt, bội kiếm của tất cả võ giả trên khán đài phát ra một tiếng “keng” rồi đồng loạt bay ra ngoài.
Vèo! Vèo! Vèo!
Hàng nghìn, hàng vạn thanh kiếm bay tới lơ lửng trên mặt hồ, chúng đều phát ra tiếng leng keng cực kì đáng sợ.
“Kiếm ý Bán Bộ Thông Linh!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, khó tin nhìn về phía Lâm Nhất, ngay cả Phương Hàn Lạc đã nắm giữ kiếm ý Bán Bộ Thông Linh cũng choáng váng.