Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 290:




Lúc Lâm Nhất sắp dùng Viêm Ma Chi Khu để nắm lấy dung nham chi tâm bát phẩm thì đột nhiên có cả trăm người đánh về phía hắn.
Trong chớp mắt, cảnh tượng tất cả mọi người vây đánh Huyết Ma Thứu lại xuất hiện trở lại.
Chỉ có điều đối tượng đã đổi thành Lâm Nhất.
Lão giả áo gai Tiên Thiên thất khiếu xông lên trước một mình.
Chỉ cần Lâm Nhất tiếp tục giành lấy dung nham chi tâm thì chắc chắn sẽ trúng phải đòn tấn công của lão giả áo gai.
Nhớ đến uy lực đáng sợ của chiêu Cuồng Long quyền trước đây…
Nếu như bị đối phương đánh trúng trực diện thì dù cho có Viêm Ma Chi Khu, Lâm Nhất cũng khó mà sống.
“Giao dung nham chi tâm ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Vù.
Advertisement
Lão giả áo gai nhảy đổng lên, ánh mắt đầy sát khí khiến ai cũng lạnh người, trong lòng tức giận nhưng lại không nói ra.
Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, bắt lấy dung nham chi tâm mà không hề do dự.
Lúc hắn bắt được nó thì quyền mang của lão giả áo gai cũng đánh trúng lên cơ thể to lớn.
Khi âm thanh lớn vang lên, Lâm Nhất nôn ra một ngụm máu, mái tóc màu lửa đỏ bay lên trong gió.
Hắn chỉ cảm thấy đau đớn khắp người, nơi bị quyền mang đấm trúng đã lõm xuống rõ rệt, đầu óc hắn cứ ong ong lên, tâm trí mơ hồ.
“Đồ chó không biết sống chết là gì!”
Advertisement
Lão giả áo gai lạnh lùng hừ lên một tiếng, trở tay đánh thêm một chưởng về phía đầu của Lâm Nhất.
Lân Nhất lấy lại tỉnh táo rồi nở nụ cười, hắn đã thắng cược.
Hắn vẫn luôn đặt cược.
Cược lão giả đã bị thương rồi sẽ không thể đánh chết hắn bằng một chiêu.
Đúng là như vậy! Dù hắn đang dùng đến Viêm Ma Chi Khu, chưởng đó vẫn lấy đi của hắn nửa cái mạng, nhưng nói cho cùng hắn vẫn chưa chết.
Sắc mặt của lão giả áo gai hơi thay đổi, ông ta không hiểu nụ cười trên mặt Lâm Nhất là có ý gì.
Vốn dĩ đối phương đã không còn đường lui, dù cho tránh được chưởng đó của ông ta thì bốn bề đều có cao thủ Thiên Tiên ập đến, bất kể là chạy đường nào thì cũng khó tránh được cái chết.
Lâm Nhất hắn không lì đòn được như Huyết Ma Thứu, có thể chịu đựng sự tấn công điên cuồng của mọi người.
Nhưng tình huống mà tất cả mọi người đều không ngờ tới lại xảy ra, cơ thể của Lâm Nhất đột ngột trở nên nặng nề, hắn nhảy xuống động hỏa diễm đang cuồn cuộn dung nham.
Ào!
Khí thế lúc hắn ngã xuống mạnh không đỡ nỗi.
Lão giả áo gai đánh hụt, nhìn theo Lâm Nhất nhảy vào trong nham thạch, ông ta ngây ra.
Không chỉ có ông ta, tất cả mọi người đều ngây mặt ra.
“Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại đi!”
Tiếp đó, những tiếng la hét liên tục vang lên, cả đám cao thủ Thiên Tiên đều nổi giận đùng đùng.
Tên nhóc đó tự muốn chết thì cũng thôi đi, sao lại còn mang theo cả dung nham chi tâm cùng chết chung chứ?
Dung nham chi tâm bát phẩm là thứ mà mấy trăm năm mới xuất hiện một lần.
Đánh mất cơ hội lần này thì phải đợi thêm tám trăm năm nữa.
Đột nhiên, cả đám người đuổi theo Lâm Nhất như phát điên, không ngừng nhảy vào trong động hỏa diễm.
Nhưng đã muộn rồi, Lâm Nhất đã có ý định này từ sớm, hắn đã đi trước một bước, chìm vào trong nham thạch đang cuộn trào.
Xẹt xẹt.
Các cao thủ Thiên Tiên điên cuồng đuổi theo, không chịu từ bỏ. Họ thi nhau hít hơi ngược vào trong, ai cũng sợ đến tái mặt. Trong thời khắc quan trọng, họ lấy đà, thi nhau bay lên không.
Bọn họ đứng bên mép của động hỏa diễm, nhìn nham thạch sôi sùng sục, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng là đồ súc sinh, dung nham chi tâm tám trăm năm mới xuất hiện một lần đấy!”
“Cái tên tiểu súc sinh này, bản thân muốn chết thì thôi đi, việc gì phải hủy đi bảo bối chứ?”
“Đáng ghét mà, sớm biết sự tình thế này thì giết hắn cho xong!”
Mọi người đứng xung quanh lớn tiếng mắng, vô cùng hối hận.
Nhưng cả đám chỉ có thể mở to mắt nhìn, dù cho họ có mắng bao nhiêu đi nữa thì cũng không có ai dám xuống đó, vẻ mặt mọi người phải nói là rất đặc sắc.
“Lâm huynh đệ…”
Chương Nhạc cảm thấy vô cùng áp lực, hắn ta đến bên cạnh hố dung nham, nhìn dòng nham thạch sôi sùng sục, mặt mày biến sắc.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Lâm Nhất sau khi chịu nỗi đòn tấn công của lão giả áo gai thì chủ động nhảy vào trong động hỏa diễm.
Thì mặt hắn liền trắng bệch. Bây giờ, hắn đến bên cạnh động hỏa diễm mà vẫn không tin nổi.
Chết rồi sao?
Lời của Lâm Nhất vẫn còn văng vẳng bên tai hắn ta.
Nhưng Lâm Nhất chết như thế thì thật sự khiến hắn ta không thể chấp nhận được.
Ùm!
Lúc mọi người đang lớn tiếng mắng nhiếc thì có một bóng người nhảy theo Lâm Nhất vào hố dung nham đang cuồn cuộn.
“Là Vương lão!”
Lão giả áo gai không cam lòng, mạo hiểm nhảy xuống.
Vẻ mặt của những người đứng xung quanh không ngừng thay đổi.
Theo lý mà nói, vào giây phút mà Lâm Nhất nhảy vào thì hắn đã bị dung nham cuồn cuộn bên trong thiêu thành bã rồi.
Dung nham chi tâm bát phẩm không đến mức chìm quá sâu.
Nếu như thật sự nhảy xuống đó, không chừng vẫn còn cơ hội giành được dung nham chi tâm bát phẩm.
Nhưng cuối cùng đám người này vẫn không đủ quyết đoán, chỉ lo giẫm chân, không biết tính sao.
Một lúc sau, cả đám than thở, dần rời xa trung tâm đỉnh núi.
Lúc đứng gần động hỏa diễm thì luôn phải chịu đựng áp lực rất lớn nên đương nhiên thời gian lâu dần, họ đều tản đi hết.
“Nói ra thì cũng là báo ứng, trước đây tên nhóc này ném ông lão áo xám vào dung nham, giờ thì hắn lại tự chết trong đó, đấy là nhân quả luân hồi!”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, thiếu niên này đúng thật là một nhân tài, tuổi còn trẻ mà đã có bán bộ kiếm ý, còn luyện được Viêm Ma Chi Khu, nếu cho hắn thêm chút thời gian nữa thì nhất định sẽ vang danh bốn bể Đại Tần ta”.
“Bây giờ hắn cũng đã chết rồi, nói những điều này cũng vô dụng!”
Chương Nhạc nghe mọi người bàn tán thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu và hơi buồn bã.
Đến lúc này, hắn ta vẫn chưa hoàn toàn tin tất cả là sự thật.
Ai cũng tranh giành, nếu như huynh không giành thì làm sao xuất đầu lộ diện?
“Mặc dù ngươi nói không sai nhưng Lâm huynh đệ à, có cần phải đánh đổi bằng tính mạng không?”
Chương Nhạc thở dài thườn thượt, nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.