Ví dụ đơn giản nhất là hai tòa bảo tháp giống nhau, một tòa là tháp gỗ, tòa còn lại là tháp kim loại, không thể so sánh hai tòa tháp này với nhau được.
Mà kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc cũng đủ để làm cường giả Thiên Phách cấp bậc bá chủ phải cúi đầu.
Lâm Nhất suy đi nghĩ lại thì vẫn không thể xem nhẹ việc đối mặt với Tam Tiểu Vương được.
Có điều, liệu trong ba người này có ai đã thăng đến Thiên Phách hay chưa, điều này người ngoài gần như không thể biết được. Có thể trong suốt Quần Long thịnh yến từ mấy nghìn năm qua, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra và đó hẳn là lẽ đương nhiên.
"Nếu như thăng được đến Thiên Phách, dù cho chỉ là vừa chạm được đến Thiên Phách thì cũng sẽ có lợi thế của ép cấp".
Lâm Nhất xoa càm, vẻ mặt có hơi trầm ngâm.
Kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc cũng xem như một trong những cách có thể đối phó, nhưng nó cũng chỉ dừng ở mức tham khảo, quan trọng hơn vẫn phải tìm ra được con đường cho chính mình.
Lưu Phong kiếm pháp, Lôi Âm kiếm pháp, Lôi Viêm Chiến Thể, Thủy Nguyệt kiếm pháp, Long Hổ Quyền, Thất Sát Quyền, Đại Phong Kình, Đạn Chỉ Thần Kiếm, chiến thể Thương Long, Trần Quang kiếm pháp, Bá Kiếm...
Lâm Nhất nhắm mắt, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh thoáng qua, tất cả đều là những võ học mà hắn đã tu luyện từ trước đến nay, có bí thuật, quyền pháp, kiếm pháp và chiến thể, liệu thứ gì là thuộc về riêng hắn?
Thương Long!
Một lúc sau, Lâm Nhất mở to hai mắt, trong đầu như có tia điện xoẹt qua.
Kiếm uy Thương Long!
Bất kể là kiếm ý Hàn Băng hay là kiếm ý Lôi Đình hoặc với những cách thức khác đều khó so bì được, nhưng kiếm uy Thương Long lại không giống vậy.
Khi hắn ở trong mật cảnh tại sơn mạch Thiên Lăng, lần đầu giao thủ với thất tú Thiên Lăng thì đã thử qua kiếm uy Thương Long.
Nhưng chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ khai, đại loại chỉ biết kết hợp sơ sài hai loại, sau khi kiếm ý Tiên Thiên thăng đến kiếm ý Thông Linh cũng chưa lần nào đào sâu hơn.
Đến hôm này nghĩ lại cộng thêm cảm ngộ về kiếm đạo thời gian gần đây thì có thể nói đây là thời cơ chín mùi không chút trở ngại.
Dù sao bản thân hắn cũng đã có kiếm uy Thương Long làm trụ cột, nó lại không giống bất kỳ kiếm uy nào cả, kiếm uy Thương Long chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lâm Nhất dáy lên tia sáng, vẻ mặt dần trở nên phấn khởi.
Hắn đặt hộp đựng kiếm trên lưng xuống, sau đó khoa tay múa chân đi tới đi lui trong sàn diễn võ, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Có kiếm ý Sơn Hà của Lý Mộ Bạch, kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc, còn có kiếm ý Kinh Lôi của Bạch Lê Hiên và rất nhiều hình ảnh so chiêu của các cao thủ trong Quần Long thịnh yến.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng lòng Lâm Nhất đập thình thịch điên loạn không ngừng, huyết dịch trong người cuồn cuộn lưu thông. Cả người kích động hứng phấn không thôi, toàn thân tràn ngập một loại cảm giác tuyệt vời khó diễn tả bằng lời.
Đúng rồi, chính là như vậy!
Linh quang trong đầu bùng nổ, mọi suy nghĩ dần sáng tỏ, ý tưởng liên quan tới kiếm uy Thương Long dần dần rõ ràng.
Khi kích động bành trướng đến cực điểm, trong đôi mắt của Lâm Nhất chợt có tinh quang xoẹt qua, nơi sâu thẳm trong đáy mắt bỗng như trời quang mây tạnh, tựa như Thương Long bầu bạn với kiếm ngao du khắp chín tầng mây.