Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2852:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm này được gọi là Thu Thủy, ý chí Hàn Băng không quá rõ mà sát chiêu chân chính vẫn đang tiềm tàng ở gió thu bên trong chiêu kiếm. Một khi gió thu thổi, quét sạch lá rụng khắp thiên hạ.  
Thu Thủy yên ả, gió thu quét sạch lá vàng!  
Nét mặt Lâm Nhất bất biến, tay phải nhanh chóng rút Táng Hoa khỏi vỏ, quanh thân kiếm cũng lóe lên một tia sáng ảo mộng mê hoặc không kém gì Thu Thủy, một tia hàn quang ở đầu mũi kiếm dần vụt ra chói sáng cả mắt.  
Lúc Táng Hoa và Phi Tuyết chạm vào nhau, mũi kiếm đột nhiên tỏa ra ánh sáng, tia lửa bắn tung tóe.  
Oành!  
Khi kiếm ý của hai người tranh đấu đạt đến cực hạn, mũi kiếm phát ra ánh sáng bùng nổ vang dội.  
Ong! Ong! Ong!  
Tiếng vo ve của kiếm ý phút chốc vang vọng khắp đất trời, không ngừng văng vẳng bên tai khán giả đang theo dõi cuộc chiến, trong đầu họ bây giờ đều tràn đầy âm thanh kinh người. Mỗi một âm thanh do kiếm phát ra đều làm cho da đầu tê dại, cả người bỗng lạnh như băng, không kiềm được phải run rẩy.  
"Lạnh quá! Ảo giác sao, kết giới trên đài Thăng Long ắt hẳn phải ngăn cách được kiếm chiêu của hai người họ mới đúng chứ".  
"Uy lực năng lượng của kiếm chiêu có thể ngăn được, còn kiếm ý thì không thể, chỉ khi kiếm khách chân chính giao thủ mới có hiện tượng kỳ lạ này".  
"Từ trước đến nay, Quần Long thịnh yến tuy có rất nhiều võ giả am hiểu về kiếm, nhưng thật sự càng ngày càng hiếm kiếm khách chân chính. Ắt hẳn, Lâm Nhất và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kiếm khách tài năng xuất chúng thuộc hàng đầu, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảnh tượng như thế".  
Hai người chỉ vừa giao thủ đã làm dậy sóng cả khán đài, trong lúc mọi người đang nghị luận sôi nổi, Lâm Nhất và Nam Cung Vãn Ngọc đã chính thức giao chiến.  
Keng! Keng! Keng!  
Chân nguyên xao động, kiếm quang vẫy vùng, hàn quang giá lạnh và tử quang nổ tung va chạm nhau một cách điên cuồng.  
"Thính Phong!"  
Sau hơn mười chiêu, Nam Cung Vãn Ngọc vẫn chưa chiếm được ưu thế, hắn ta xoay người tung một kiếm Thanh Bình Chi Mạt thì gió nhẹ dần nổi lên. Kiếm lay động theo gió, bởi vì kiếm thế của hắn ta mà những làn gió vô hình trên đài Thăng Long dần xuất hiện ngày một rõ ràng hơn trước mắt mọi người.  
Một chiêu kiếm quỷ dị đến nỗi lập tức khiến tiếng kinh hô nổi lên từ bốn phía.  
Gió mát đung đưa giống như là có sức sống trong đấy, làm cho người xem có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng đường kiếm ẩn nấp trong đó thì hoàn toàn bặt vô âm tín.  
Keng két!  
Bỗng một đường kiếm Nguyệt Quang màu tím xuyên thủng làm làn gió nứt toạc, kiếm phong vỡ vụn quét tứ tung, vùn vụt leng keng xen lẫn vào nhau hóa thành một trận bão tuyết kèm theo mưa đá.  
Có lẽ làn gió kia cuối cùng cũng đã vỡ tan!  
"Kính Hoa Thủy Nguyệt!"  
Khoảnh khắc đánh tan làn gió, Lâm Nhất lập tức ra đòn phản kích, tay áo dài như mây, cánh tay giống như Kim Ô dang rộng đôi cánh. Khi kim quang vừa bùng nổ, những chiêu kiếm sắc bén của hắn cũng đồng thời được tung ra, kiếm vừa đâm đến đã làm cho cả không gian trở nên hỗn loạn, kiếm còn không biết ở đâu huống chi là con người.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.