Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2737:




Chỉ muốn gặp đối thủ mạnh hơn, tốt nhất là những người ở đẳng cấp như Tam Vương Thất Anh, sâu trong lòng hắn ta có dã tâm đáng sợ.  
Thú vị, Quần Long thịnh yến đúng là thú vị.  
Đây là kỳ tài mà mình gặp phải, e rằng số quỷ tài chưa bị mình phát hiện cũng không nhỏ.  
“Trận chiến thứ mười, Lâm Nhất đối chiến Tần Dương!”  
Giọng của trọng tài vang lên, Lâm Nhất và Tần Dương đồng thời ngây ra, đều có chút bất ngờ.  
Hiện trường cũng sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó mới nổ ra tiếng xôn xao dữ dội, bỗng nhớ ra đây là hai người từng giằng co trên tường thành khi xưa.  
Ân oán cực kỳ thâm sâu!  
Vù!  
Ánh sáng lóe lên, Lâm Nhất và Tần Dương gần như đồng thời đáp xuống đài Thăng Long, ai cũng ngẩng cao đầu, nhìn về phía đối phương.  
Giữa không trung, hai ánh nhìn giao nhau, mơ hồ có tia lửa bắn ra tứ phía, vô cùng kịch liệt.  
Ngoài đài Thăng Long, những người xem chiến đều tỏ ra vô cùng hồi hộp, trận chiến này chắc chắn sẽ rất thú vị.  
Chưa nhắc tới ân oán của hai người, hai người trong nhóm bảy đều chiến thắng liên tiếp chín trận, trong ngọc bội mỗi người đều lấy được lượng lớn khí Huyền Hoàng. Bất kể ai thua cũng sẽ chấm dứt chiến thắng liên tiếp, mất đi lượng lớn khí Huyền Hoàng.  
Thứ hai là thực lực của hai người.  
Tần Dương không cần nói nhiều, hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu vô cùng đáng sợ, trong nhóm bảy hầu như không gặp được đối thủ, một đường càn quét, không ai có thể chống đỡ được mười chiêu của hắn ta, thủ đoạn vô cùng tàn bạo.  
Hễ là người thua bởi hắn ta đều bị thương nặng, không thể tiếp tục tham gia thi đấu.  
Còn Lâm Nhất, không thể nghi ngờ, chắc chắn là một ngôi sao mới không thể xem nhẹ trong những nhân tài mới nổi.  
Hắn quá bí ẩn, khi mọi người nhớ lại đều kinh ngạc phát hiện, nhiều trận chiến Lâm Nhất thắng rất ổn, nhưng tính kỹ thì hắn lại không sử dụng quá nhiều chiêu.  
Chỉ là thắng không đủ náo động, nên mãi không được mọi người chú ý. Đến khi hắn dùng một kiếm đánh bại Diêm Lạc Vũ, mọi người mới đột nhiên phát hiện sự đáng sợ của hắn.  
Tần Dương nheo hai mắt lại, trên mặt lộ ra sự lạnh lùng âm u, cười nói: “Lâm Nhất, vận may của ngươi chỉ đến đây thôi. Ta còn tưởng sẽ không gặp được ngươi trong vòng tích điểm, rốt cuộc vận mệnh vẫn chiếu cố ta. Ân oán giữa ta và ngươi cũng nên chấm dứt rồi!”  
Ầm!  
Dứt lời, trên người Tần Dương đột nhiên bùng lên ngọn lửa, một luồng uy áp Hỏa Diễm đáng sợ cuốn tới.  
Ánh sáng chiếu rọi khắp đài Thăng Long, uy áp vô tận đánh vào người Lâm Nhất. Dường như hắn ta không định che giấu thực lực.  
“Uy áp Hỏa Diễm mạnh quá!”  
“Yêu nghiệt đã thức tỉnh ý chí Hỏa Diễm có khác, đáng sợ thật”.  
“Tuyệt chiêu mạnh nhất của kiếm khách là kiếm ý. Tần Dương đã lĩnh ngộ được ý chí Hỏa Diễm, kết hợp với Huyền Dương Quyết, công pháp trấn phái của Huyền Dương Điện, đủ để không sợ kiếm ý của đối thủ”.  
Thấy ánh lửa lan tràn trên người Tần Dương, mọi người đều kinh hãi. Chân nguyên Hỏa Diễm hùng hậu trong cơ thể hắn ta cho mọi người cảm giác mênh mông vô tận như biển lớn cuồn cuộn. Tu vi dồi dào cỡ đó rõ ràng là đã tu luyện Huyền Dương Quyết đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, nếu không thì không thể đáng sợ như vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.