Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2720:




Ngoài ra, vẫn có một số quy luật đáng chú ý, bảy phần nhân tài kiệt xuất đều có tu vi ở cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong. Bình chướng Âm Dương vốn rất khó phá vỡ.   
Trong cảnh giới Tử Phủ Âm Dương, số lượng cao thủ tiểu thành và đại thành không ít, tuy nhiên, người đạt đến viên mãn đỉnh phong lại cực kỳ hiếm.  
Còn về mấy tay ngoan nhân Bán Bộ Thiên Phách thì… ít đến đáng thương, ngoại trừ mấy tên yêu nghiệt tuyệt đỉnh có uy vọng lâu năm, gần như không còn ai khác.  
Trong vô hình, đã có các đường phân chia ranh giới xuất hiện. Trong tất cả các tổ thi đấu, yêu nghiệt tuyệt đỉnh đều biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ, gần như vừa giáp mặt đã phân rõ thắng bại.  
Riêng Tam Vương Thất Anh thì hoàn toàn không có người ta tay, còn chưa đấu đã lập tức nhận thua.  
“Trận thứ 21 tổ 7, Lâm Nhất đối chiến cùng Mạc Kỳ!”  
Âm thanh vang dội của trọng tài kéo Lâm Nhất khỏi mạch suy nghĩ, rốt cuộc cũng đến phiên hắn ra sân.  
Đối thủ của Lâm Nhất là một kiếm khách và cũng là một nhân tài mới xuất hiện giống như hắn. Người này còn khá trẻ, nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, chiến ý bùng lên và ngày càng phóng đại trong mắt hắn ta.  
“Kiếm khách không thể vượt cấp chiến đấu thì chẳng có gì là vui thú. Tuy nhiên, cũng may, ngươi không tính là quá yếu, miễn cưỡng xứng là đối thủ của ta”.  
Trên đài Thăng Long, Mạc Kỳ nhếch miệng cười, mái tóc dài tung bay trong gió, vòng tay ôm lấy bảo kiếm.  
Tự tin đấy!  
Chỉ đáng tiếc là ngươi đã chọn sai đối thủ, Lâm Nhất thản nhiên nói: “Ngươi có thể rút được kiếm thì xem như ta thua!”  
“Ngươi có thể rút được kiếm thì xem như ta thua!”  
Lâm Nhất vừa dứt lời thì đám đông lập tức vang lên tiếng ồn ào không nhỏ, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.  
Ba ngày trước, trên tường thành, lai lịch có hơi thần bí của Lâm Nhất đã khiến nhiều người chú ý, cho nên khi hắn lên đài, có không ít người quan sát.  
Bọn họ đều muốn nhìn xem kiếm khách trước đó được nhiều người để mắt đến rốt cuộc có thực lực như thế nào.  
“Rút kiếm tính thua à? Thật ngông cuồng, có hơi…”  
“Ha ha, có cá tính, chẳng lẽ kiếm của hắn nhanh đến mức Mạc Kỳ không kịp phản ứng?”  
“Khoác lác mà thôi, thoạt nhìn thì tên Mạc Kỳ kia không yếu, tu vi cũng tương đương hắn, Lâm Nhất không chiếm được ưu thế gì đâu”.  
Tiếng bàn tán xôn xao khiến đài Thăng Long của tổ 7 ngày càng được nhiều người chú ý.
Đế quốc Đại Tần, nhóm người Mai hộ pháp đều tỏ ra khẩn trương. Dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên của Lâm Nhất, bất kể trước kia có xem trọng Lâm Nhất thế nào, suy cho cùng hắn cũng chưa từng trải qua khảo nghiệm chân chính, không ai biết hắn có thể đi xa đến đâu trong Quần Long thịnh yến.  
“Khoác lác thì ít nói thôi tốt hơn, ngươi vẫn nên lo cho mình có thể chống đỡ được mười chiêu trước mặt ta hay không đi”.  
Mạc Kỳ cười nhạt, hoàn toàn không coi lời Lâm Nhất nói là thật, thân hình lóe lên. Kiếm thế sắc bén bùng phát, cơ thể thẳng tắp giống như một cây trường thương, nhanh chóng giết tới chỗ Lâm Nhất.  
Khi chỉ còn cách Lâm Nhất chưa tới mười mét, tay phải hắn ta lặng lẽ nắm lấy chuôi kiếm. Thấy Lâm Nhất vẫn không động đậy, trong mắt Mạc Kỳ lóe lên vẻ khinh thường. Ngay cả bóng hình ta cũng không nhìn rõ, thế mà cũng dám ngông cuồng.  
Bại! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.