Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2712:




Nam Cung Vãn Ngọc, Ô Tiếu Thiên, Khương Tử Diệp, một người trong ba người này đều có thể áp đảo Tần Dương. Yêu nghiệt hàng đầu chẳng là gì trong mắt họ cả.  
Nhưng bây giờ ba người này đồng thời đứng về phía Lâm Nhất, sắc mặt Tần Dương trở nên khó coi đến mức không thể diễn tả bằng lời nói.   
Hắn ta khóc không ra nước mắt, bực bội muốn chết đi cho xong.  
Hắn ta chỉ muốn hù doạ Lâm Nhất thôi, rốt cuộc đã động chạm đến ai mà nhiều yêu nghiệt xuất hiện như thế chứ. Điều khiến hắn ta khó chịu nhất là còn bị Ô Tiếu Thiên nói rõ khuyết điểm trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi.  
Nhìn một vòng cổ vực Nam Hoa, yêu nghiệt hàng đầu có thể nói là tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.  
Thực lực đủ để xem thường vô số thiên tài của Nam Vực, muốn đe doạ và sỉ nhục một kiếm khách vô danh có thể nói là dễ như trở bàn tay, không mất bao nhiêu sức lực.  
Nhưng cục diện trước mắt lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không ngờ đến.  
Nghe thấy lời uy hiếp của Tần Dương, Lâm Nhất không nói một câu, khiến hắn ta vô cùng lúng túng, sắc mặt gượng gạo.  
Không một ai ngờ rằng Lâm Nhất lại quen biết nhiều người như thế, lai lịch của những người đó còn không hề tầm thường.  
Sắc mặt Tần Dương không ngừng thay đổi, hắn ta vô cùng khó chịu, một lúc lâu sau đó mới hừ lạnh nói: “Đừng để ta gặp phải ngươi trên Quần Long thịnh yến, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá!”  
Nói xong, hắn ta xoay người ủ rũ rời đi, hoàn toàn không dám ở lại thêm.  
Lâm Nhất lười quan tâm đến hắn ta, nhìn hắn ta như đang nhìn một tên ngốc, hắn lạnh lùng dõi mắt nhìn đối phương rời đi.  
“Lâm Nhất, ngươi quen biết nhiều người thật đấy, ngay cả Càn Vân tiên tử cũng giúp ngươi ra mặt”.  
Đợi Tần Dương đi rồi, Ô Tiếu Thiên cảm thấy hơi không thể kìm nén cảm xúc, hắn ta nói chuyện với Lâm Nhất, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Khương Tử Diệp.  
Càn Vân tiên tử cũng chính là Khương Tử Diệp, bốn năm trước có rất nhiều người gọi nàng ta như thế. Nhưng mấy năm nay, nàng ta không ở cổ vực Nam Hoa, cho nên rất ít người gọi.  
Rất nhiều người đều biết bốn năm trước Ô Tiếu Thiên coi trời bằng vung đã thua trong tay Khương Tử Diệp, thua thê thảm với mười chiêu. Dưới sự đả kích lớn như thế, không thể khống chế tâm lý nên đã nổi điên, cực kỳ đáng thương.  
Thù oán của hai người vô cùng sâu đậm.  
Khác với vẻ kích động của Ô Tiếu Thiên, Khương Tử Diệp lại rất bình tĩnh, nàng ta xoay người nói với Bạch Lê Hiên: “Đi thôi”.  
Tần Dương đã đi, Lâm Nhất cũng không gặp phiền phức gì nữa, đương nhiên không cần ở lại đây.  
Bạch Lê Hiên gật đầu với Lâm Nhất, sau đó rời đi.  
“Sư huynh, chúng ta cũng đi thôi”.  
Cơ Vô Dạ thở dài, suy cho cùng sư huynh vẫn chưa quên đi đả kích bốn năm trước, chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý kia.  
Với trạng thái này, nếu thật sự gặp phải Khương Tử Diệp thì không phải chuyện tốt lành gì.  
Ô Tiếu Thiên hừ lạnh, trong lòng vẫn còn lửa giận khó tiêu tan, người phụ nữ này không thèm nhìn hắn ta dù là một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.