*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ vì sự thất bại của Quách Húc đã khiến những người khảo hạch tiếp theo đều cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Rất nhiều người bay lên đều bị đẩy về lại giữa đường.
Cho đến khi Dương Phàm lên sân khấu, bay thẳng tới tường thành. Khi trống trận vang lên, hắn ta ra tay, từng tia chưởng mang hoả diễm đánh ra, phá tan những làn sóng âm có thực thể kia.
Quá trình khá mạo hiểm nhưng vẫn bình ổn, hắn ta vững vàng đáp xuống tường thành.
Dương Phàm vừa mới đặt chân lên tường thành, còn chưa kịp thở phào, sau lưng hắn ta đột nhiên xuất hiện một tia kiếm quang. Kiếm quang tiêu tán, Lâm Nhất hiện thân, trong nháy mắt đã đáp xuống tường thành, tốc độ nhanh đến mức rất nhiều người hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Một lát sau, trong không khí mới vang lên tiếng xé gió chói tai cùng với tiếng trống trận.
Răng rắc!
Lâm Nhất đã đặt chân lên tường thành, nhưng kiếm ý của hắn còn sót lại giữa không trung vẫn chưa tan biến, chúng chém vỡ những làn sóng âm đinh tai nhức óc kia.
“Cao thủ!”
“Tốc độ nhanh quá, không ngờ đến cả trống trận cũng không phản ứng kịp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu kiếm ý không đủ mạnh thì không thể phá vỡ uy áp của thành Long Vân, dù thân pháp có tốt đến đâu cũng không thể thi triển được”.
“Vị kiếm khách này rất mạnh, là cao thủ, nhưng hắn là ai vậy?”
“Ai mà biết, Quần Long thịnh yến có rất nhiều cao thủ bí ẩn, nhân tài kiệt xuất dạng này sẽ chỉ ngày càng nhiều”.
Bốn phía liên tục vang lên những tiếng thốt ngạc nhiên, Lâm Nhất nhảy lên tường thành một cách nhanh gọn khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Khi Lâm Nhất đặt chân lên tường thành, một luồng khí Huyền Hoàng bắn lên từ dưới mặt đất, chớp mắt đã chui vào trong ngọc bội bên hông hắn.
Vù!
Ngọc bội lập tức trở nên sáng hơn nhiều, khí Huyền Hoàng như nước rửa sạch bên trong ngọc bội, tràn đầy linh tính.
“Lâm công tử, đã lâu không gặp”.
Khi mọi người ở đây đang kinh ngạc trước thực lực của Lâm Nhất, một giọng nói giòn giã vang lên, hai nữ tử chậm rãi bước tới.
Cả hai người đều có phong thái riêng, đặc biệt là người nói, nàng ta có dung mạo xinh đẹp không hề thua kém Khuynh Nhược U. Đó là Mặc Linh và Liễu Vân Yên của thư viện Thiên Phủ ở thành U Châu.
Hai người xuất phát sớm hơn Lâm Nhất nên leo lên tường thành trước một bước, sớm đã nhìn thấy hắn.
“Là đệ nhất mỹ nữ Mặc Linh của thành U Châu, không ngờ nàng ấy lại biết người này”.
“Thiếu niên này cũng có lai lịch đấy”.