Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2704:




Âm thanh ngọc nát như tiếng lòng vỡ nát, đám nhân tài kiệt xuất kia lộ vẻ đau đớn cùng không cam lòng, sắc mặt tràn đầy thất vọng.  
Chuẩn bị bốn năm, nào ngờ ngay cả tư cách bước lên con đường này cũng không có.  
Ba người Tư Tuyết Y, Phong Dã và cả Thủy Nguyệt đều lộ vẻ khó coi, thầm kinh hãi. Khảo nghiệm thành Long Vân khủng bố hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, hiện tại, còn không chắc có thể qua cửa được hay không.  
Mấy người lộ vẻ căng thẳng, chuẩn bị bước lên dòng sông.  
“Cẩn thận một chút, con sông này ngược dòng, vừa tiến vào, lực công kích sẽ rất mạnh, nhất định không được chủ quan”, Lâm Nhất lên tiếng nhắc nhở. Hắn đã quan sát rất kỹ, những người đi trước đều lộ vẻ cố hết sức.  
Tuy nhiên, đối với khảo nghiệm thành Long Vân, Lâm Nhất cũng không thể giúp được gì hơn, vẫn phải dựa vào thực lực bản thân.  
Trước ánh mắt hoang mang và kinh ngạc của ba người, Lâm Nhất điểm nhẹ mũi chân, hướng về phía vị trí đuôi rồng, cũng chính là điểm cuối cùng dòng sông, đáp xuống.  
Ầm!  
Khi hắn sắp rơi xuống, có bọt nước hung hăng quét qua, nhưng còn chưa chạm đến Lâm Nhất thì đã yên tĩnh trở lại, cứ như một đầu dã thú hung hãn bị thuần phục. Lâm Nhất thấy nguy không sợ, vững vàng rơi xuống, tiến từng bước về phía trước.  
“Chuyện quái gì vậy? Đơn giản vậy à?”  
“Không nhìn lầm đó chứ, vừa nãy con sông này hung ác đến đáng sợ, sư đệ của ta đã bị đập trọng thương đấy!”
Nhóm người Phong Dã trợn mắt ngoác mồm, rất nhiều người ở bên bờ cũng rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ trong nhóm người không có gì nổi bật này lại có một cao thủ lợi hại như thế.  
Quả nhiên là dòng chảy ngược.  
Lâm Nhất bước đi trên mặt sông, nghĩ thầm trong lòng, thú vị, con sông này rất giống với con đường võ đạo, đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.  
Anh hùng hào kiệt tề tụ, ai sẽ nổi, ai sẽ chìm?  
Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!  
Mắt Lâm Nhất sáng rực lên, hắn bước đi trên mặt sông cuồn cuộn như một thanh kiếm, mục tiêu là nhảy qua hoá rồng!  
Trên con sông ngược dòng cuồn cuộn, Lâm Nhất bước đi không quá nhanh nhưng lại rất vững vàng.  
Các nhân tài kiệt xuất cổ vực Nam Hoa bước đi trên mặt sông mà như là đang đi trên lưng một con rồng tức giận, với vẻ mặt căng thẳng và sự sụp đổ trong lòng, cố hết sức tập trung tinh thần.  
Nhưng con sông này chảy quá xiết, làn sóng xao động, khi va chạm sẽ phát ra tiếng động đinh tai nhức óc như sấm.  
Đặc biệt là những chỗ rẽ của con sông ngoằn ngoèo, sóng dâng chồng chất tạo thành bức tường sóng cao gần trăm trượng. Bức tường sóng đánh xuống sẽ có cái bóng khổng lồ bao trùm, uy thế mạnh mẽ vô cùng đáng sợ.  
Các nhân tài kiệt xuất Nam Vực đứng chật cứng trên con sông rộng lớn, nhưng mỗi giây mỗi phút đều có người bị hất văng ra xa không chút thương tiếc.  
Đặc biệt là ở chỗ rẽ, bức tường sóng hạ xuống, mấy trăm người hộc máu văng ra xa, tiếng ngọc vỡ đồng loạt vang lên giữa không trung, quanh quẩn không ngừng, cảnh tượng hết sức nguy hiểm và đáng sợ.  
Thời gian dần trôi qua, trong lúc bất giác Lâm Nhất đã bình tĩnh vượt qua ba chỗ rẽ. Số người còn có thể đi cùng hắn chỉ còn chưa tới mấy nghìn người, con số này trên mặt sông rộng lớn có vẻ cực kì thưa thớt.  
Đến chỗ rẽ thứ sáu, làn sóng dữ dội đột nhiên ngưng tụ thành vòi rồng nước khủng khiếp, nó xé rách hư không, mạnh mẽ đánh tới.  
Ầm ầm! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.