*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoé miệng ông lão áo đen khẽ giật, rõ ràng ông ta không ngờ rằng Mai các chủ lại chợt trở nên hung hăng như thế.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng, gần như là đang đuổi người.
Sắc mặt ông ta không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau đó mới nói: “Đi”.
Tần Dương không cam lòng nhìn về phía Lâm Nhất: “Họ Lâm kia, đừng để ta gặp phải ngươi trên Quần Long thịnh yến”.
“Gặp phải thì sao?”
Ánh mắt Lâm Nhất trở nên lạnh lùng, trong mắt có phong mang loé lên, đâm thẳng vào tim hắn ta.
Vào khoảnh khắc đó, Tần Dương cảm thấy lồ ng ngực mình như bị đâm trúng, người lạnh như băng, cực kỳ khó chịu.
Chết tiệt!
Tần Dương thầm mắng một tiếng, không dám nhìn vào mắt Lâm Nhất nữa mà xoay người rời đi.
Hai người hùng hồn đến đây, khí thế hung hăng, cực kỳ khí phách, rõ ràng không ngờ rằng sẽ rời đi trong khó chịu như thế. Tất cả mọi người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều cứng rắn tựa như kiếm, giống như không ai sợ chết cả.
“Quần Long thịnh yến vẫn chưa bắt đầu mà ngươi đã đắc tội với một yêu nghiệt hàng đầu, đây không phải chuyện tốt”.
Đợi sau khi hai người đi xa, Mai các chủ hơi lo lắng nói.
Lâm Nhất hờ hững đáp: “Ta không sợ hắn”.
“Không được sơ suất, Huyền Dương Điện là một trong chín thế lực bá chủ, dù gì gốc gác cũng rất vững chắc”.
Mai các chủ khuyên một câu, sau đó nhẹ nhàng nói với hắn: “Chưa đến một tháng nữa Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, e rằng Tần Dương đã đến giai đoạn mấu chốt để đột phá rồi, nếu không cũng sẽ không bỏ công đi kiếm chuyện với ngươi. Khoảng thời gian này, ngươi ở lại Lăng Tiêu Kiếm Các tu luyện đi, sau đó thì đi cùng mấy công tử khác đi tới thành Long Vân”.
“Nếu thế, chẳng lẽ Lâm Nhất có năng lực tiến vào bảng 30 hay sao?”