Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 262:




Không có so sánh sẽ không có tổn thương, nét cười trên mặt hắn ta lập tức biến mất.
“Biểu ca chớ nóng vội, huynh tích lũy lâu như vậy, một khi bộc phát chưa hẳn không vượt qua hắn”, Phong Vô Hằng bước đến, lên tiếng an ủi.
Vạn Phong miễn cưỡng nở nụ cười và nói: “Yên tâm đi, ta hiểu mà!”
“Tên phế vật Lâm Nhất kia đâu rồi?”
Sau khi đột phá Tiên Thiên tam khiếu, khí thế trên người Vạn Phi Diệp như mặt trời ban trưa, khó ai bì nổi.
Ánh mắt sắc bén quét khắp bốn phương tám hướng, vẻ mặt âm u, hắn ta đang tìm kiếm bóng dáng Lâm Nhất.
Đúng vậy, Lâm Nhất đâu rồi?
Vạn Phong và Phong Vô Hằng cũng lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ hắn đã sớm rời đi.
Advertisement
Như vậy cũng tốt, có thể thấy Vạn Phi Diệp có ý định nhân dịp mở thêm một khiếu, thực lực tăng mạnh để gây rắc rối cho Lâm Nhất.
“Hắn đã sớm luyện hóa xong, đang tìm kiếm dưới hồ, hẳn cũng sắp lên rồi!”
Vạn Thu Dã hướng mắt về phía giữa hồ, khẽ nói, ánh mắt ông ta vô cùng bình tĩnh.
Đáy linh hồ bát phẩm đã sớm bị ông ta và một vài trưởng bối thăm dò nhiều lần, tất cả những kỳ hoa dị thảo đều đã bị bọn họ vơ vét sạch.
Ông ta cũng không tin Lâm Nhất sẽ tìm được thứ gì ở đáy hồ.
Advertisement
Ầm!
Trong lúc đang nói chuyện, đột nhiên trong hồ sôi trào bọt nước, sau đó Lâm Nhất vác theo hộp đựng kiếm ngoi lên.
“Nội tức thật mạnh, đây là…”
Vạn Thu Dã vừa nhìn thấy Lâm Nhất thì vô cùng kinh ngạc, ông ta có cảm giác linh nguyên Tiên Thiên trong cơ thể Lâm Nhất giống như thần chung cổ mộ, nổ vang tựa sấm rền.
Vèo!
Lâm Nhất nhảy lên bờ, còn chưa kịp bước đi đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng.
“Đồ phế vật, luyện hóa hết một nửa linh nhũ Tiên Thiên mà vẫn không đột phá được. Cha ta nói không sai, đáng lẽ không nên cho ngươi tham gia!”
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, hóa ra là Vạn Phi Diệp đang nói.
Thấy Lâm Nhất nhìn mình, Vạn Phi Diệp lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bộc phát khí tức trên người ra ngoài.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, cứ nói sao tên tiểu tử này lúc trước bị đánh lăn lộn trên sàn vậy mà giờ lại dám lớn tiếng như vậy.
Hóa ra hắn ta đã đột phá, nhìn kỹ lại, Vạn Phong vẫn còn thiếu chút nữa mới đột phá.
“Chúc mừng… ngươi mở thêm một khiếu!”
Lâm Nhất không mặn không nhạt đáp lại một câu, rồi đi về phía Vạn Thu Dã.
“Ngươi!”
Vạn Phi Diệp tức không thể tả, tên Lâm Nhất này vậy mà lại chẳng chút phản ứng, chẳng khác nào đang miệt thị hắn ta.
“Lâm Nhất, ngươi có dám đánh với ta một trận không, vẫn quy tắc cũ, chỉ một chiêu, ai lui kẻ đó thua?”
Thịch thịch thịch!
Vạn Phi Diệp bước nhanh về phía Lâm Nhất, khí thế Tiên Thiên tam khiếu trên người hắn ta bộc phát đến cực điểm, dường như không đánh quyết không bỏ qua.
Vạn Thu Dã liền nói: “Phi Diệp, chớ hành động theo cảm tính!”
“Lúc trước hắn cướp đoạt linh nhũ Tiên Thiên của ta thì sao? Cứ vậy bỏ qua à? Ta không nuốt nổi cơn tức này!”, Vạn Phi Diệp lạnh lùng từ chối.
Vạn Thu Dã thầm thở dài, đứa nhỏ ngốc, ta đang giúp ngươi đấy…
Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Được!”
Vèo!
Vừa dứt lời, khóe miệng Vạn Phi Diệp nhếch lên, hắn ta nở một nụ cười lạnh, lập tức ra tay, linh nguyên Tiên Thiên tích tụ trong cơ thể đều hội tụ vào một chưởng này.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Vạn Phi Diệp quyết định ra tay trước, không chút lưu tình.
Lâm Nhất không hề hoang mang, linh nguyên Tiên Thiên trong cơ thể hắn đã đột phá đến tứ trọng, hệt như một ngọn lửa hừng hực cháy, vô cùng hung mãnh.
Ngay khi một chưởng của đối phương đánh tới, năm ngón tay hắn nắm chặt, đánh ra một quyền.
Ầm!
Không có gì bất ngờ, Vạn Phi Diệp phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn ta tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn ta phát hiện linh nguyên Tiên Thiên của đối phương dễ dàng đánh nát chưởng của hắn ta, sau đó điên cuồng tràn vào cơ thể hắn ta, khuấy động lục phủ ngũ tạng, khiến chúng chịu chấn động mạnh.
Người Vạn Phi Diệp hệt như đạn pháo bị bắn ngược ra sau, hoàn toàn không cách nào khống chế được, phút chốc đã rơi xuống bờ bên kia.
Lâm Nhất thu quyền, lộ vẻ hài lòng, khẽ cười nói: “Quên nói với ngươi, ở đáy hồ ta cũng có chút tiến bộ”.
Khóe miệng Vạn Thu Dã co giật vài cái, thế này là có chút tiến bộ à?
Một quyền này nhìn thì có vẻ rất nhẹ, nhưng trên thực tế đã dùng toàn lực, không hề có một chút lưu tình.
Ít nhất Vạn Phi Diệp phải nằm trên giường nửa tháng, tên nhóc này vẫn là một kẻ thù dai.
Bên hồ, những đệ tử Vạn gia đã lên bờ đều đứng ngây ra như phỗng.
Vạn Phi Diệp đã mở thêm một khiếu, rõ ràng là không ai bì nổi, vậy mà lại thua bởi một chiêu của Lâm Nhất.
Lại còn thua một cách thảm hại như vậy, tương phản to lớn quả thật khiến người ta khó mà tiếp nhận nổi.
“Tiểu tử, có phải ngươi ra tay hơi nặng rồi không?”
Vạn Thu Dã mỉm cười nhìn Lâm Nhất, giọng điệu không hề có ý trách móc.
“Có sao? Ngại quá, ngại quá, vừa mới đột phá xong nên chưa khống chế được”.
Trên gương mặt điển trai của Lâm Nhất nở một nụ cười xán lạn, tương tự, hắn cũng không hề có một chút ngượng ngùng nào.
Vạn Thu Dã nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy rất kinh ngạc, rốt cuộc ngươi đã tìm thấy gì ở đáy hồ? Ta cùng các vị trưởng bối của Vạn gia đã rà soát cái hồ này rất nhiều lần, theo lý mà nói, ngay cả lông cũng không còn một cọng nữa đấy!”
“Viêm mạch! Công pháp của ta thích hợp tu luyện ở nơi có thuộc tính hỏa mạnh, còn những nơi có địa hỏa thiêu đốt thì lại không quá thích hợp”.
Lâm Nhất cũng không giấu giếm, thuận miệng giải thích.
“Khó trách!”
Ánh mắt Vạn Thu Dã lóe lên tia kinh ngạc, tên nhóc này lại dám tu luyện ở khu vực gần viêm mạch, đây chính là hành động mạo hiểm mà ngay cả ông ta cũng không dám thử.
Nhưng ngẫm lại, Lâm Nhất có thể luyện thành Viêm Ma Chi Khu thì hẳn đã sớm trải qua sự tôi luyện của Liệt Diễm Phần Thiên rồi, dẫn lửa của thiên địa rèn luyện xương cốt.
Người thường cảm thấy không được, nhưng với hắn mà nói thì dễ như trở bàn tay.
“Công pháp của ngươi đã đột phá đến tầng thứ mấy rồi?”
“Tứ trọng rồi!”, Lâm Nhất nói rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.