Lâm Nhất gật đầu, không nói gì.
Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy tình hình ở thành Mặc Thuỷ có lẽ cũng không được lạc quan cho lắm.
“Đến thành Mặc Thuỷ rồi, mọi người mau vào thành đi”.
Không lâu sau, dưới ánh nắng chiều, một toà thành trì có quy mô khá lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Ầm!
Cửa thành mở rộng, một nhóm người bước ra, người cầm đầu cảm nhận được khí tức của nhóm Lâm Nhất từ xa thì mừng rỡ cười bảo: “Lại thêm vài cao thủ cảnh giới Tử Phủ, tốt lắm tốt lắm, lần này chắc có thể gắng gượng qua được đêm nay”.
Dưới cửa thành to lớn, mọi người chen chúc ùa vào như thuỷ triều, đối với những người thường đã chạy nạn suốt cả ngày thực sự rất cần nghỉ ngơi.
Thậm chí còn có không ít võ giả có vẻ mệt mỏi.
Nghe thấy giọng người nói hơi quen thuộc, trong lòng Lâm Nhất hơi nghi hoặc, sau khi người nọ đến gần thì hai mắt toả sáng.
Là hắn ta.
“Lâm Nhất!”
Người cầm đầu lưng hùm vai gấu, dáng người cường tráng như man thú, đó chính là công tử Chiến Thú Phong Dã của đế quốc Đại Tần.
Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, hắn ta hết sức mừng rỡ, vội vàng chạy qua vỗ vai Lâm Nhất: “Ha ha ha, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây”.
Bịch bịch!
Một sức mạnh khủng khiếp lan ra xung quanh, mấy tên tán tu bên cạnh khẽ biến sắc, hắn ta muốn vỗ chết Lâm Nhất đấy à?
Lâm Nhất nhìn Phong Dã, sau đó nhìn những người đứng bên cạnh hắn ta, họ không giống người địa phương: “Sao lại là ngươi thủ thành, những thế gia bản địa trong thành đâu?”
“Khà khà, đừng nhắc tới đám người đó, thú triều vừa xuất hiện họ đã chạy mất, hầu hết võ giả trong thành hiện tại đều là các võ giả ở nơi khác đang rèn luyện ở gần đây. Mọi người vào đi, phải nhanh chóng đóng cửa thành lại”.
Sau khi chào hỏi, Phong Dã lập tức bảo những người khác vào thành.
Hai người vừa đi vừa nói, tình hình trước mắt không tiện ôn chuyện nên họ nói rất nhanh. Hoá ra Phong Dã cũng giống Lâm Nhất, sau khi Long Môn tranh tài kết thúc đã rời khỏi Đại Tần, đến cổ vực Nam Hoa du lịch.
Nhưng khác với Lâm Nhất đi một mình, hắn ta đi cùng với nhóm Tả Vân.
Hai người vừa rời Đại Tần không lâu đã đi thẳng đến Lôi Châu. Dù sao đây cũng là nơi có nhiều kỳ ngộ nhất và là nơi có nhiều thiên tài tụ tập nhất.
Sau khi rèn luyện xong, hai người đều gặp được kỳ ngộ, vốn đang chuẩn bị trở về Đại Tần thì không ngờ lại gặp phải thú triều.
Tả Vân cũng đang ở đây?
Lâm Nhất ngẩn ra, hắn có ấn tượng khá sâu sắc với người này, không biết đao pháp của hắn ta đã tiến bộ đến mức nào rồi.
Những người khác không dám nói, Lâm Nhất biết Tả Vân không hề đơn giản, một khi rời khỏi Đại Tần nhất định sẽ trưởng thành rất nhanh.
“Cao thủ Tử Phủ đi theo ta”.
Phong Dã dẫn mọi người đi đến phủ thành chủ, nơi này vườn không nhà trống nên đã bị nhóm Phong Dã chiếm giữ.
Thành Mặc Thuỷ chỉ là một toà thành nhỏ bình thường ở Lôi Châu, ngoại trừ phủ thành chủ thì những nơi khác không bố trí đại trận Linh Văn, rất khó chịu được đợt tấn công dồn dập của thú triều.
Các thế gia trong thành biết rõ điều này nên đã thu dọn đồ đạc chạy đến thành Mộ Kiếm.
Đó là một trong bảy toà thành lớn của Lôi Châu, ở cổ vực Nam Hoa, nó không thua kém gì so với thành Châu ở những nơi khác.