*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Hàn nặng nề gật đầu, sau đó cất cao giọng: “Mọi người mau đi theo ta, đừng nghỉ ngơi nữa”.
Grừ!
Không lâu sau, nhóm yêu thú đầu tiên xông tới như thuỷ triều, mấy người nhanh chóng ra tay.
“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”
Lâm Nhất rút kiếm khỏi vỏ, chém ra mười tám tia kiếm quang, vô số ánh trăng cắt ngang trên không trung kết thành một tấm kiếm võng màu tím, những con yêu thú phi hành vừa chạm vào liền chết, vỡ thành vô số mảnh.
Mấy người bên cạnh thầm kinh hãi, nếu không nhờ có Lâm Nhất, với năng lực của họ chắc chắn không thể giết được đám yêu thú phi hành kia.
Nhưng yêu thú dưới mặt đất cũng nhân cơ hội này lao qua, mọi người đều lập tức ra tay.
Chân nguyên dao động, máu bắn tung toé, tiếng gầm rú thảm thiết vang bên tai không dứt.
Cuộc chém giết khô khan này kéo dài khá lâu, nhưng số lượng yêu thú thực sự quá nhiều, tất cả chúng đều như phát điên.
Võ giả ở lại chặn đường có tổng cộng hơn ba mươi người, sau hai canh giờ dần dần có người bắt đầu bị thương.
Bị thương là một chuyện khá phiền phức. Đối mặt với thú triều như thế này, khi đã bị thương mà còn cố gắng chiến đấu sẽ dần xuất hiện nhiều sơ hở, rất có thể sẽ dẫn đến mất mạng.
Vèo!
Lâm Nhất di chuyển, biến ảo ra chín tàn ảnh, mỗi tàn ảnh đều chém một nhát kiếm. Mỗi nhát kiếm đều bao trùm khí cực kì lạnh lẽo, ở mũi kiếm có sương hàn vô tận lan tràn ra xung quanh.
Hắn thôi phát Thất Huyền bộ đến mức cao nhất, thi triển Sương Hàn Vạn Lý, một số lượng lớn yêu thú ở chín hướng lập tức bị đóng băng.
“Chết đi!”
Lâm Nhất lạnh lùng lắc cổ tay, rắc rắc rắc, tiếng băng vỡ vụn không ngừng vang lên, trong nháy mắt đã có mấy trăm con yêu thú chết dưới kiếm của hắn.
“Ai bị thương thì đi trước đi, chúng ta sẽ vừa đánh vừa lùi”.
Lâm Nhất lạnh nhạt nhìn mấy người bị thương, lúc này hắn ra tay không che giấu gì vì không muốn họ chết ở nơi này.
Nhưng yêu thú ùn ùn kéo đến, dù mũi kiếm của hắn có sắc bén thì cũng e rằng không thể giết hết, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Mấy tên tán tu có ý định lấy sức một mình để ngăn cản yêu thú trước đó đều đã đánh giá cao bản thân.
“Đa tạ Lâm công tử”.
Mấy người bị thương sớm đã có ý định rút lui, nhưng ngoài mặt lại không dám thực hiện, vừa nghe Lâm Nhất nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
“Những người ở lại cùng ta giết thêm một đợt!”
Lâm Nhất nhìn những đám ma vân cuồn cuộn ở phương xa, đàn thú đang tập hợp, hắn định đánh đòn phủ đầu để mình và đám người này có thời gian chạy.
“Hì hì, được thôi!”