*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ta nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này hắn ta không bao giờ có thể tưởng tượng được. Đập vào mắt là một đống linh ngọc tứ phẩm chất thành núi.
Trong đống linh ngọc tứ phẩm kia có một người áo xanh đeo hộp đựng kiếm đang đứng quay lưng về phía hắn ta.
Khi người áo xanh xoay người lại, một khí thế mạnh mẽ bùng nổ, đống linh ngọc bỏ hoang chất thành núi lập tức biến thành tro bụi.
Ánh mắt người nọ sắc bén như bảo kiếm, loé ra tia sáng lạnh lẽo xuyên qua hư không, bắn thẳng về phía hắn ta.
Trong lúc nhất thời, La Hàn vô cùng sợ hãi, ngay cả nói cũng khó khăn: “Tiền... Tiền... bối...”
Khi thấy hắn ta sắp quỳ xuống, Lâm Nhất thu lại khí thế của mình, chỉ là trong mắt có chút khó hiểu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ở ngọn núi hoang vu thế này mà cũng có võ giả đến rèn luyện ư?”
Ngọn núi này hoang vắng đến đáng sợ, linh khí mỏng manh hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của Lâm Nhất.
Nếu không nhờ vậy thì hắn đã không thảnh thơi ở đây bế quan mà không sợ người khác làm phiền. Điều kiêng kỵ nhất khi bế quan là bị làm phiền, nhẹ thì bị thương, nặng thì sẽ tẩu hoả nhập ma.
Lâm Nhất nhìn La Hàn từ trên xuống dưới một lượt.
Mặc dù khí thế của hắn đã tiêu tan, nhưng sự sắc bén trong mắt lại càng thêm sắc bén. Chỉ cần La Hàn có gì đó bất thường, hắn ta sẽ lập tức bị chém thành hai nửa, không còn hài cốt.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới chợt hiểu, không nhịn được bật cười.
Ngọn núi này quả thật là núi hoang đối với hắn, nhưng đối với đệ tử cảnh giới Huyền Võ lại là nơi thích hợp để rèn luyện.
Lúc trước hắn ở sơn mạch Thiên Lăng hay sườn núi Lạc Long chỉ tiếp xúc với những người có đẳng cấp như thất tú Thiên Lăng hoặc nhân tài kiệt xuất của các thế gia.
Đứng ở vị trí quá cao sẽ không chú ý đến những thứ khác.
Ở độ tuổi của hắn, tu vi cảnh giới Huyền Võ mới là trình độ bình thường, nhân tài kiệt xuất chân chính so với người thường thì chỉ có thể nói là số ít.
Kể cả những nhân tài thế gia mà hắn không để vào mắt của thành Thiên Lăng, nếu họ ở đế quốc Đại Tần thì cũng được coi là một sự tồn tại đáng sợ.
La Hàn không biết Lâm Nhất đang nghĩ gì, chỉ đang cảm thấy hối hận xanh cả ruột.
Làm gì có kỳ ngộ và phượng hót, rõ ràng là một tiền bối đang bế quan ở đây. Chết tiệt, mình có làm phiền đối phương không nhỉ?
Vừa nghĩ tới đây, La Hàn toát mồ hôi như mưa, lắp bắp nói: “Vãn... bối La Hàn thực sự không biết tiền bối đang ở đây tu luyện. Ta sẽ đi ngay, đi ngay bây giờ luôn ạ”.
Lâm Nhất đã hiểu, vừa rồi hắn tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết đến tầng mười một đỉnh phong, hoa Tử Diên đã đạt tới một trăm linh tám cánh hoa.
Chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể khiến hắn hào hứng, muốn thử xem kiếm trận Tử Diên có thể đảo ngược bao nhiêu vòng.