Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2500:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất giẫm mạnh chân xuống mặt đất, xác thịt mạnh mẽ của hắn giống như man thú, không ngừng tông phá.  
Ầm! Ầm! Ầm!  
Nhưng mỗi lần đều bị đẩy ngược về, xương cốt Lâm Nhất cũng bị đánh xuất hiện những vết nứt. Chuông cổ treo lơ lửng trên đầu lại không hề lay động. Cảm giác được lửa giận và sự căm phẫn của Lâm Nhất, Huyết Long Mã ở một bên phát ra tiếng kêu trầm thấp, sốt ruột đến mức nước mắt dâng tràn nơi vành mắt.  
Phụt!  
Lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, bình tĩnh lại.  
Tình trạng thê thảm như vậy lọt vào mắt đám thất tú Thiên Lăng lại mang đến cảm giác hả hê vô cùng. Sự giễu cợt trong mắt bọn họ càng sâu đậm, vẻ mặt dữ tợn, đây mới là hình ảnh bình thường của bọn họ.  
Một tên Kiếm Nô nho nhỏ thì nên chật vật đáng thương như vậy, khổ sở giãy giụa nhưng không làm gì được.  
Đó mới là khí phách mà thất tú Thiên Lăng bọn họ nên có, một tên Kiếm Nô nhảy tới nhảy lui, còn nhảy đến Vân Đỉnh buông lời ngông cuồng, cho mặt mũi không lấy, còn ra thể thống gì!  
Mặt mũi bọn họ để đâu?  
Trong lòng bọn họ vô cùng hả hê, ngay cả vết thương trên người cũng không có cảm giác gì nữa, ai nấy không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.  
Lâm Nhất liếc mắt, nhìn về phía ông lão áo đen trên đỉnh núi ở xa xa, lạnh lùng nói: “Trần gia Lôi Châu, dù có so sánh với cửu đại bá chủ cũng không thua kém. Không biết xấu hổ như vậy sao? Lại mời trưởng lão Bán Bộ Thiên Phách đến ra tay với ta, thật sự đánh giá cao ta quá”.  
Sự giễu cợt này cũng khá chói tai.  
Dù sao Lâm Nhất cũng chỉ là cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong viên mãn, chỉ mới mười tám tuổi. Ông ta tuổi đã cao, tu vi Thiên Phách, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ là một trò cười cực lớn.  
Nhưng ông lão áo đen đó lại không vui không buồn, trên mặt ông ta hiện lên ý cười nhàn nhạt, khẽ giọng nói: “Tiểu hữu đừng hiểu lầm, lão phu không ra tay với ngươi, chỉ trùng hợp cầm chuông đi ngang qua mà thôi”.  
Quả nhiên là người một nhà, vô sỉ như nhau.  
Thế này mà còn không tính là ra tay, phải đích thân xuống đây, chưởng chết mình mới tính sao?  
Lâm Nhất không biểu lộ cảm xúc gì, xem như đã hiểu.  
“Trần huynh, hắn đã muốn chiến thì ngươi cứ thành toàn hắn đi. Hừ, để hắn chết một cách cam tâm tình nguyện, đừng để hắn nghĩ rằng thành Thiên Lăng chúng ta thật sự không còn ai trị được hắn”.  
Sở Mộ Viêm đột nhiên lên tiếng, lạnh nhạt nói.  
“Ta cũng đang có ý này”.
Sắc mặt Trần Tử Ngọc lạnh như băng, cả người hắn ta bao phủ bởi một tầng sương lạnh, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến đối phương có cảm giác như rơi vào hầm băng.  
Hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, gằn giọng nói: “Đừng tưởng rằng có kiếm ý cao cường thì tự xem mình là vô địch, dù mạnh như Nam Cung Vãn Ngọc thì cũng chỉ lọt vào mười thứ hạng đầu trên Quần Long Thịnh Yến, không cách nào tiến vào ba thứ hạng đầu được. Trước kia, nếu không kiêng kỵ sợ làm hỏng quả Hóa Yêu thì trên cây Luyện Yêu, ta chỉ cần một ngón tay là có thể diệt được ngươi”.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.