Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2471:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng giống như hắn, Nam Cung Vãn Ngọc là một yêu nghiệt kỳ tài có thể nắm giữ được kiếm ý Tiên Thiên khi còn chưa đạt đến cảnh giới Tử Phủ, được liệt vào hàng Tam Vương Thất Anh trong Thất Anh. Ngẫm lại, nếu hắn cũng có được cảnh giới võ học, e là Âu Dương Hạo khó có thể tiếp được mười chiêu của hắn, có khi chỉ mới một chiêu thôi đã bỏ mạng rồi.   
Hiển nhiên, khi đối mặt với Nam Cung Vãn Ngọc, có thể đánh được mười chiêu mới bại, thủ đoạn bực này thì dù không phải ý chí võ học, sợ là cũng không kém bao nhiêu.  
Dương Phàm đang ngầm khuyên nhủ hắn, bảo hắn đừng có hành động thiếu suy nghĩ.  
Kiếm ý của hắn chưa chắc sẽ có hiệu quả với hai người này, một khi không cách nào áp chế đối phương, bọn họ tất sẽ dùng ưu thế cực lớn về tu vi để nghiền ép hắn.  
Ngước nhìn linh quả liên tục rơi xuống từ cây đại thụ chọc trời kia, Dương Phàm thờ ơ nói: “Lại nói, quả Hóa Yêu này có tác dụng rất lớn đối với yêu thú, vì dù sao thì nó cũng bắt nguồn từ huyết mạch và hồn phách của yêu thú. Đối với yêu thú có huyết mạch đặc biệt, thứ này tương đương với thuốc thần”.  
Hai mắt Lâm Nhất lập tức tỏa sáng, ánh mắt lộ rõ sự quyết đoán.  
Xem ra, ngoại trừ bản thân, hắn còn phải tranh thêm một ít cho ngựa Huyết Long. Hắn vẫn nhớ rõ lúc mình bị thương, đối phương đã mang đến cho hắn bao nhiêu linh quả, lần này hắn nhất định sẽ giành thêm một số nữa cho ngựa Huyết Long.  
“Được!”  
Một khi đã quyết định, Lâm Nhất không chút do dự nhảy lên, sau vài lần lên xuống, hắn đã lao về phía cây Luyện Yêu to như quả núi kia.  
Thân pháp của hắn rất nhanh, Dương Phàm và Quách Húc còn chưa kịp phản ứng thì chợt có kim quang lóe lên, Lâm Nhất đã vọt về phía trước với tốc độ tia chớp.  
“Dương huynh, xem ra Lâm Nhất đã quyết tâm phải tranh cho bằng được”.  
Quách Húc khẽ thở dài, đương nhiên hắn cũng hiểu những lời vừa rồi của Dương Phàm là có ý khuyên đối phương lùi bước.  
Dương Phàm cười khổ rồi trầm ngâm nói: “Có lẽ đó chính là kiếm tu, không có một trái tim không sợ sống chết thì sao có thể đi đến ngày hôm nay”.  
Kim quang tiêu tán, Lâm Nhất giang tay ra, hệt như Kim Ô từ trên trời lao xuống, phút chốc đã rơi xuống trước cây Luyện Yêu. Nơi đó đông nghịt người, tụ tập các nhân tài kiệt xuất của thế gia thành Thiên Lăng cùng với rất nhiều tán tu mạnh mẽ cố ý tìm đến để tranh đoạt quả Hóa Yêu.  
Ầm!  
Hắn đáp xuống tạo thành một tiếng nổ vang dội, khiến mặt đất rung chuyển. Ngay lập tức, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn.  
“Lâm Nhất!”, sau một vài giây bất ngờ, bốn phía lập tức vang lên tiếng kinh hô.  
Giờ phút này, cái tên Lâm Nhất đã sớm nổi danh khắp thành Thiên Lăng, không ai không biết, không ai không hiểu. Hắn như một ngôi sao chổi, rơi xuống thành Thiên Lăng yên bình, vừa xuất hiện đã tạo thành chấn động mãnh liệt, làm bùng lên một cơn sóng lớn trong giới nhân tài kiệt xuất thuộc thành Thiên Lăng.  
Trong mắt rất nhiều người, hắn có thể sống được đến ngày hôm nay vốn đã là một kỳ tích.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.