*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trời ạ, đáng sợ thật!”
“Đây chính là thực lực của thất tú Thiên Lăng, dù chỉ là một đòn của Âu Dương Hạo đã có lực lượng đáng sợ như thế rồi”.
“Thảm rồi! Thảm rồi! Thảm rồi! Ta thấy có lẽ Kiếm Nô này đã mất nửa cái mạng rồi”.
“Ha ha ha, quá đã, cuối cùng Kiếm Nô này cũng bị trừng trị, đúng là khiến lòng người hả hê”.
Sau nỗi khiếp sợ, thiên tài thành Thiên Lăng lần lượt hô to một cách sảng khoái.
Khụ khụ!
Trong bụi đất tung bay, bóng người vừa rơi xuống không ngừng ho khan, phun ra mấy ngụm máu tươi, có vẻ rất thê thảm.
“Đáng đời, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Cả đám người lạnh lùng cười nói, không hề có vẻ thương hại.
Vụt!
Lúc này, một tia kim quang loé lên từ trong sương mù, một bóng người tràn đầy khí thế bay xuống. Khí thế đó đáng sợ đến mức gần như bổ đôi kiếm vụ vừa dày vừa nặng kia ra.
Một tia kiếm quang không chút kiêng nể bay tới.
“Công tử Âu Dương!”
“Âu Dương Hạo ra ngoài rồi!”
Sự lạnh lùng trong mắt mọi người thoáng chốc biến mất, lộ ra nụ cười nịnh hót, nhìn về phía bóng người kia bắt ánh mắt sùng bái, đợi đối phương vinh quanh trở về.
Dưới tiếng hoan hô và sự chú ý của mọi người, bóng người như kiếm kia nhanh chóng xuất hiện.
Ong!
Người nọ mặc áo xanh, da trắng như ngọc, trắng nõn tuấn mỹ, mắt ngọc mày ngài, mắt sáng như sao, trên người tràn ngập khí chất siêu phàm, hắn tựa như một bụi hoa sen xanh, không nhuốm bụi trần.
Dấu ấn màu tím ở trên trán hắn vô cùng nổi bật, xuất trần như yêu tinh.
Khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng kia đã được thiên tài thành Thiên Lăng nhớ kỹ trong đầu từ lâu, bọn họ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa Lâm Nhất!
“Sao… Sao có thể chứ?”