Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2444:




Luồng hơi thở khủng bố không ngừng tích tụ trên người hắn.  
Răng rắc!  
Một tiếng giòn tan vang lên, Lâm Nhất mở bừng mắt.
Hắn bay lên không trung, sau đó đánh một quyền vào đạo đài. Ầm, đạo đài lập tức nổ tung, có những khe nứt đan xen lan ra, nhìn vào giống như một đóa hoa Tử Diên nở rộ.  
Ầm ầm!  
Khi hoa Tử Diên nở đến một trăm cánh hoa, cả đạo đài ầm ầm nổ tung, hóa thành vố số mảnh vỡ ở trên không trung.  
Lâm Nhất dang tay lùi lại, đáp xuống đạo đài thứ tám.  
“Trước kia chiến đấu kịch liệt như vậy cũng chỉ khiến đạo đài nổ tung, sau đó hồi phục nhanh chóng. Kiếm này nâng lên đến tầng mười một, trăm cánh hoa nở rộ lại khiến nó nổ tan tành. Nếu một quyền dốc toàn lực này đánh vào thất tú Thiên Lăng…”  
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, bây giờ Tử Diên Kiếm Quyết của hắn đã nâng lên tầng mười một, đã là nhân vật có thể áp đảo cảnh giới Âm Dương viên mãn về mặt chân nguyên.  
Nếu gặp phải Lôi Viêm lần nữa, một kiếm không xuất, trong vòng mười chiêu là có thể lấy mạng đối phương.  
Kiếm quyết thăng lên tầng mười một, vậy chắc hẳn có đủ chân nguyên nghịch chuyển Phệ Thiên Kiếm Quyết chín vòng.  
Kiếm trận Tử Diên tuyệt thế vô song.  
Hắn thật sự rất mong chờ thời khắc cửu chuyển quy nhất, phượng minh triêu dương, có thể triệu hoán được Tử Băng Diên Tước hay không?  
“Xem ra ngươi thu hoạch được rất nhiều”.  
Có giọng nói già nua vang lên, tàn hồn màu đen nhìn Lâm Nhất, thản nhiên cười. Ông ta có thể cảm giác được trong cơ thể Lâm Nhất có kiếm kình dồi dào, có lẽ là tu luyện kiếm quyết tuyệt thế nào đó.  
Kiếm quyết đó dù là vào những năm tháng huy hoàng nhất của Kiếm Tông, e rằng cũng có thể xếp vào hạng ba, thậm chí cao hơn.  
Ông ta dường như vẫn có chút không thể nhìn thấu lai lịch của kiếm quyết này, có lẽ là loại kiếm quyết thượng cổ nào đó. Năm xưa Kiếm Tông cũng cất giữ kiếm quyết thượng cổ, nhưng đều là bản không hoàn chỉnh, rất ít bản hoàn chỉnh giống như của Lâm Nhất.  
“Xin lỗi, xin lỗi”.  
Lâm Nhất nghe thấy giọng nói đó, lúng túng cười đáp, chìm đắm trong nỗi vui mừng mà quên mất sự tồn tại của tiền bối rồi.  
“Không sao, nhưng bây giờ ta thật sự hơi đau đầu, phải cho ngươi phần thưởng gì đây”.  
Tàn hồn màu đen bất đắc dĩ nói.  
“Còn có phần thưởng sao?”  
Lâm Nhất kinh ngạc, lẽ nào tinh hoa bản mệnh sau mỗi cửa ải chưa phải là tất cả phần thưởng?  
Hắn lập tức sáng mắt, cười nói: “Dễ thôi, tiền bối mạnh như vậy, tùy tiện thưởng thứ gì đó cũng đủ rồi”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.