Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2432:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi sát ý phun trào, bức tượng đá rút kiếm khỏi vỏ, khắp nơi vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc. Đó là tiếng sấm thuần tuý được cô đọng từ kiếm ý, đại thế mênh mông ngút trời bao trùm cả khu vực khiến đất trời chấn động.  
Bôn Lôi Trảm Điện?  
Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt.  
Rắc! Rắc! Rắc!  
Bức tượng đá kia không quan tâm đến sự kinh ngạc của Lâm Nhất, khi khí thế lôi đình đạt tới đỉnh điểm, nó đột nhiên xoay cổ tay, mười tám tia sét kinh khủng lập tức bắn ra, chúng đan xen nhau lao về phía Lâm Nhất.  
Lâm Nhất lập tức biến sắc mặt, nhanh quá.  
Choang! Choang!  
Hắn giơ tay ra muốn triệu hồi Táng Hoa, nhưng dù thanh kiếm trong hộp lắc lư thế nào cũng không thể ra ngoài.  
“Có chuyện gì vậy?”  
Lâm Nhất kinh hãi, cảm thấy sởn tóc gáy.  
“Ta quên nói, nơi này không thể rút kiếm, ít nhất đối với ngươi là không thể rút kiếm. Dù sao bản thân ngươi cũng đang tu luyện Bá Kiếm, nếu để ngươi rút kiếm thì quá dễ dàng”.  
Một giọng nói già nua vang lên, Lâm Nhất không nhịn được mắng thầm, chơi kiểu gì thế?  
Trong thời khắc sinh tử, mười một đường long văn trên người Lâm Nhất bắt đầu khởi động, tiếng rồng ngâm vang lên, sương mù tím trên người dày đặc như sông, ánh hào quang quanh quẩn. Khi long văn dao động như có những con long mãng ngưng tụ từ những tia sét, liều mạng ngọ nguậy trên người hắn.  
Hắn nhanh chóng di chuyển, tránh được vài tia kiếm quang, sau đó lại tung một quyền đánh tan ba tia sét.  
Bùm!  
Nhưng tám tia kiếm quang còn lại vẫn lạnh lùng vô tình bắn vào người hắn, khiến hắn hộc ra một búng máu, văng tới rìa đạo đài. Kiếm phong cuồng bạo thổi tới, người hắn lảo đảo như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.  
Chết tiệt!  
Lâm Nhất thầm hoảng sợ, đây là cảm giác của người khác khi đối mặt với Bôn Lôi Trảm Điện ư?  
Hắn biết chiêu kiếm này đáng sợ đến mức nào, chỉ là chưa bao giờ ngờ tới có một ngày nó sẽ đánh trúng mình.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, bức tượng đá kia đã cầm kiếm bay lên không trung, sau đó bổ xuống một nhát.  
Mũi chân Lâm Nhất nhẹ nhàng giẫm xuống đất, người xoay ba vòng như lá rụng, khó khăn tránh được nhát kiếm này.  
Soạt!  
Nhưng hắn vừa đứng vững, thanh kiếm trong tay bức tượng đá lại chém ngang qua, cuốn theo kiếm phong vô biên, mạnh mẽ kéo hắn trở lại.  
Vù! Vù! Vù!  
Kiếm quang đâm tới nhanh như chớp, kiếm ảnh dày đặc làm Lâm Nhất hoa mắt, rơi vào thế nghìn cân treo sợi tóc, người bị cứa chảy rất nhiều máu.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.