Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2412:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khó trách, người này lại dám đến gây rắc rối cho hắn. Lâm Nhất thầm cười lạnh.  
“Nhóc con, đã lâu không gặp!”  
Sắc mặt ông lão áo đen cực kỳ lạnh lùng, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, nghiến răng nghiến lợi nói.  
Trước kia, tại núi Viêm Long, đối phương đã chém giết Đường Ưng ngay trước mặt mọi người, rồi nhờ vào một món bí bảo mà khiến chưởng môn sư huynh chật vật không thôi. Trong lúc nhất thời, thể diện của Thiết Huyết Kiếm Môn đã mất sạch, không cách nào duy trì được uy nghiêm của một vị bá chủ tại núi Viêm Long như xưa nữa.  
“Gan to đấy, ta không tìm đến các người thì thôi đi, các người lại chạy đến tìm ta!”  
Sắc mặt Lâm Nhất cũng cực kỳ lạnh lẽo, lộ ra sát ý nồng đậm. Hắn và Thiết Huyết Kiếm Môn vốn là kẻ thù không chết không thôi. Bọn họ cũng đã lên tiếng, một ngày nào đó nhất định sẽ san bằng sơn môn của đối phương.  
Đã nói được thì nhất định làm được.  
“Tên nhóc này, sắp chết đến nơi rồi còn không biết à?”  
Ông lão áo đen cười lạnh, âm trầm nói: “Trước kia, tại hoang nguyên ở dãy núi Thiên Lăng, sau khi ngươi đi, Khuynh Nhược U liền xuất hiện. Sát ý của nàng ta khiến lão phu nhìn mà phát khiếp. Ngươi đoán xem, nếu ta lấy đầu ngươi dâng lên, điện hạ Nhược U sẽ ban cho ta thứ gì? Những nhân tài kiệt xuất của các thế gia tại thành Thiên Lăng sẽ cho ta thứ gì? Đúng là khiến người khác mong chờ mà!”  
Nữ nhân kia đã xuất hiện?  
Lâm Nhất thầm cảm thấy tức giận, Khuynh Nhược U này cứ đeo bám không thôi, hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào không hiểu chuyện như vậy.  
Ngày đó, trong buổi đấu giá, hắn đã quang minh chính đại khiêu chiến, nhưng bị một câu không xứng của nàng ta đuổi đi, lại còn lên tiếng hiệu triệu nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng để áp chế hắn. Sau khi hắn giành được thắng lợi, nàng ta vẫn không chịu buông tha, thật không ngờ, đến giờ vẫn vậy, lại một lần nữa kêu gọi nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng gây áp lực cho hắn.  
Ông lão áo đen không quan tâm nhiều như vậy, vừa dứt lời, ông ta đã bước ra một bước, một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ tuôn ra. Lâm Nhất không kịp đề phòng nên đã bị ép lui vài bước.  
Giằng co đột ngột xảy ra khiến nhiều người chú ý, khi nhìn thấy ông lão áo đen kia, ngay lập tức có vô số tiếng kinh hô vang lên.  
“Đó là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, Lôi Nham!”  
“Cảnh giới Âm Dương viên mãn ư? Khó trách dám lớn giọng như vậy, rõ ràng là Lôi Nham đã thăng cấp lên Âm Dương viên mãn và cố ý tìm đến Lâm Nhất!”
“Có lẽ tên Lâm Nhất kia vốn không ngờ đến. Muốn trách thì trách mình có quá nhiều kẻ thù, ngày đó giết chết phó môn chủ của người khác, bây giờ đương nhiên phải lãnh hậu quả”.  
“Tuy Lâm Nhất là yêu nghiệt, nhưng chung quy cũng chỉ là cảnh giới Dương Huyền, đối diện với Lôi Nham cảnh giới Âm Dương viên mãn e rằng ít nhiều lắm mười chiêu là bại trận”.  
“Chưa chắc, ta thấy Lôi Nham vừa mới thăng lên cảnh giới Âm Dương viên mãn, còn lâu mới đến đỉnh phong. Có lẽ có thể đánh bại Lâm Nhất, nhưng muốn giết chết hắn thì suy nghĩ còn ngây thơ quá”.  
Mọi người bàn luận sôi nổi, xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Lâm Nhất, đều rất tò mò làm sao hắn hóa giải thế cục này.  
Trước kia, mặc dù hắn đánh nát di hài của Tinh Quân làm người khác kinh ngạc vô cùng, nhưng dù gì cũng là một vật chết, còn mượn ngoại lực.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.