Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2403:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy khói đen bao phủ cồn cát, tất cả đều tỏ vẻ kiêng kị, có lẽ hôm qua bọn họ đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Ngoài ra, ở cách đó không xa còn có một đám sói Ma Cốt toàn thân đen kịt đang nhìn chằm chằm về hướng này.  
Đám sói Ma Cốt này không có da, cả người đều là xương cốt đen kịt, trông vừa thô ráp lại vừa cứng rắn. Nếu chỉ một con thì không tính là mạnh, nhưng xuất hiện thành đàn lại cực kỳ đáng sợ.  
Quan trọng nhất là thân thể của đám sói Ma Cốt này mạnh hơn võ giả rất nhiều, bọn chúng không hề cố kỵ khói đen được diễn hóa từ Âm Lôi.  
Vù!  
Mắt thấy đàn sói Ma Cốt ngày càng tụ tập nhiều hơn, rốt cuộc cũng có võ giả không kiềm chế nổi nữa, người nọ bay vọt lên trời, hướng về phía cồn cát. Có người dẫn đầu, ngay lập tức, một loạt âm thanh xé gió vang lên, mấy trăm người ùn ùn lao về phía di hài Tinh Quân.  
Ầm ầm!  
Đàn sói thét dài, rồi hóa thành một đám mây đen cuồn cuộn kéo đến. Bọn chúng tháo chạy khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi bay mù mịt.  
Thoáng chốc, tại cồn cát đã bắt đầu một trận chém giết thảm khốc. Võ giả nhân loại cùng sói Ma Cốt đều liều mạng phóng về phía di hài Tinh Quân, trên mặt đất, khói đen mù mịt, vô số rắn điện xuất hiện. Ngay lập tức, có rất nhiều người bị rắn Lôi âm tàn làm bị thương, máu chảy đầm đìa, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía.  
Đám sói ma kia cũng không chịu nổi, tuy thân thể của chúng cực kỳ đáng sợ, nhưng dù đã chết, di hài Tinh Quân vẫn còn một luồng uy áp trường tồn.  
Thực lực của chúng không đủ, nên khi đối mặt với luồng uy áp kia, nửa bước cũng khó đi.  
Nửa canh giờ trôi qua, thi thể của võ giả và sói ma chất thành đống, nhưng chẳng ai có thể tiến đến gần bộ di hài Tinh Quân kia.  
“Nên ra tay rồi!”  
Lâm Nhất cảm ứng được có rất nhiều cao thủ đang âm thầm chờ đợi, bọn họ thờ ơ nhìn mọi chuyện diễn ra, cố nhẫn nhịn chờ đợi đến phút cuối để thu dọn tàn cuộc, cướp đi Thiên Tinh Châu trong di hài Tinh Quân.  
Theo như suy nghĩ của đám người này, nếu có kẻ dám tranh giành thì chỉ cần nghiền ép là được. Lâm Nhất tự hỏi, với sức bền của thân thể hắn và kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong thì muốn đi đến cạnh di hài Tinh Quân cũng không tiêu hao bao nhiêu lực.  
Hắn không giống với đám người này, vừa phải dùng chân nguyên hộ thể, vừa giằng co với đám sói ma kia.  
Hắn không cần đến chân nguyên hộ thể, cồn cát được bao phủ bởi khói đen trước mặt không chỉ không nguy hiểm đối với hắn, mà trái lại còn là vùng đất phúc.  
Sau khi đã có quyết định, Lâm Nhất hành động rất dứt khóa, hắn điểm nhẹ mũi chân xuống đất, kế đó, cả người hóa thành một luồng sáng lao về phía cồn cát.  
Hắn vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều người chú ý.  
“Khá lắm, vậy mà dám đơn thân độc mã xông vào đây, không sợ chết cháy bởi làn khói đen kia sao?”  
“Đáng chết, đó là Lâm Nhất!”  
“Đã có chuyện gì xảy ra với hắn, sương mù màu tím trên người hắn vậy mà sinh ra thánh huy, có cảm giác mạnh hơn rất nhiều so với trước khi tiến vào mật cảnh!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.