Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2397:




Đây không phải trạng thái tốt cho lắm, lúc nào cũng sẽ hao tổn huyết khí, tuy so với khí tức mênh mông như đại dương trong cơ thể thì chỉ là một hạt gạo, nhưng chung quy cũng không tốt.  
Tu vi của hắn đã kéo chân, không thể hoàn toàn trấn áp sức mạnh Thương Long.  
Hắn liều mạng khắc chế vẫn khó tránh khỏi huyết khí tản mát ra ngoài, hình thành dị tượng sương tím lan tràn, thánh huy lượn lờ như thế này.  
“Yêu thú nơi này rất mạnh, vô cùng hung hãn, có lẽ sẽ tìm được cơ duyên mình muốn. Nhưng cũng phải cẩn thận, huyết khí dồi dào của mình ở trong mắt yêu thú chẳng khác nào thánh dược hình người đi lại, có sức cám dỗ rất lớn”.  
Lâm Nhất hít sâu một hơi, cảm nhận được linh khí dày đặc tràn ra giữa đất trời, ánh mắt mơ màng.  
Nơi này quá rộng, phải chọn một phương hướng đi đến khu vực trung tâm của bí cảnh.  
Không gian này quá rộng lớn, nếu tìm hết một lượt thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng. Lâm Nhất nhìn quanh một vòng, hơi mờ mịt mất phương hướng.  
Lâm Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho kiếm ý lan tràn.  
Kiếm ý Tiên Thiên của hắn đã đạt cảnh giới đỉnh phong viên mãn, độ cảm tri khá nhạy bén, nhiều lúc còn hữu hiệu hơn nhìn bằng mắt thường.  
Có thể tránh trước nguy hiểm, cũng có thể phát hiện ra sự khác thường nhỏ nhất.  
Vù!  
Bỗng nhiên kiếm ý hơi rung lên, Lâm Nhất nghiêng người mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sắc bén.  
Là nơi đó sao?  
Sâu trong vùng trung tâm ở phương hướng đó, kiếm ý của hắn cảm nhận được một chút uy hiếp, có áp lực mạnh mẽ. Ngoài quan sát, Thương Long Ấn nơi trái tim hắn cũng không tự chủ bùng lên, cơ bắp toàn thân căng chặt. Dường như nơi đó có sự tồn tại khủng khiếp, khiến kiếm ý và uy thế Thương Long đồng thời trở nên nghiêm trọng, không dám sơ suất.  
Có lẽ nơi đó chính là vùng trung tâm!  
Lâm Nhất có lòng tin, sử dụng thân pháp men theo phương hướng đó, lập tức hóa thành một luồng sáng vàng, sau vài lần lướt đi đã cách xa mấy trăm trượng.  
Vù! Vù!  
Nơi này khá rộng lớn, hắn sử dụng thân pháp nhanh như kinh hồng, gió lớn vù vù bên tai. Nhưng qua hai canh giờ bay thật nhanh vẫn chưa ra khỏi khu vực này, ngược lại hơi thở tiêu điều và thê lương ấy không ngừng quanh quẩn, khiến tâm trạng người ta trở nên nặng nề một cách khó hiểu.  
Dọc đường bay đi, hắn gặp được không ít người, đáng tiếc đa số người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ và một tàn ảnh màu vàng.  
Nếu nhận ra Lâm Nhất thì nói không chừng sẽ phiền phức.  
Trừ người ra thì nhiều hơn là yêu thú. Những yêu thú hung hãn nhuốm khí tức tiêu điều của nơi này, con nào con nấy trở nên dữ tợn hung hăng. Yêu sát ngưng tụ vô cùng sắc bén mãnh liệt, như kiếm quang có thể chém con người thành mảnh vụn.  
Nhiều võ giả vào mật cảnh này đều trở thành thức ăn trong bụng chúng, kết cục rất bi thảm.  
Lâm Nhất hầu như lúc nào cũng có thể cảm nhận được có ánh mắt của yêu thú nhắm vào mình, dừng lại một lúc lâu không chịu dời đi, thậm chí còn chảy cả nước miếng.  
Nhưng yêu thú ở đây đều có linh trí rất cao, cảm nhận được uy thế Thương Long tản mát thì đều không dám tiến tới. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.