Cuối cùng, hắn lạnh lùng nhìn Đường Ưng, trầm giọng nói: “Cái mạng rẻ mạt này của ông, ta tạm thời giữ lại, trứng thú này nếu đã là do hắn đưa cho ông. Vậy ông hãy thay ta lấy đầu của hắn về đây, làm hỏng việc của Mộ Dung Tịnh ta thì ắt sẽ phải trả giá mới được”.
“Đa tạ ân tình tha mạng của thiếu quản chủ “
Nhặt về được một mạng, Đường Ưng sau khi bò dậy liền lớn tiếng đáp.
Nhưng Mộ Dung Tịnh kia và người trung niên áo gai kia đã bỏ đi tự bao giờ, không muốn ở lại chỗ đau lòng này nữa.
“Việc mà tự mình gây ra thì tự giải quyết đi”.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn vô cùng tức tối nhìn Đường Ưng một cái, lạnh lùng nói.
“Lục soát cho ta, có đào ba tấc đất lên thì cũng phải lôi được tên tiểu tạp chủng kia ra cho ta, ta muốn lóc thịt hắn!”
Đợi môn chủ rời đi, cơn phẫn nộ và oán khí trong lòng Đường Ưng đã không thể kiềm chế được nữa mà bùng phát, tiếng quát tháo như rách phổi vang lên.
Tiểu tử kia bị kiếm của ông ta đánh trọng thương, trong ba ngày này tuyệt đối không thể khỏi được, chắc chắn vẫn còn ở trong núi Viêm Long này.
…
“Cứ thế mà kết thúc rồi sao?”
Ở phía xa, Lâm Nhất náu mình trên một cành cây khẽ giọng lầm bầm. Một màn kịch lớn cứ như vậy mà thầm lặng kết thúc khiến hắn hơi cảm thấy mất mát.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Thiết Huyết Kiếm Môn mặc dù không bị tiêu diệt nhưng mà Tử Điện Ma Long Điểu kia cũng đã bị thương đủ nặng. Như vậy, cơ hội để hắn thu thập tinh huyết bản mệnh cũng sẽ cao hơn nhiều.
Không thể không nói, cuộc đại chiến vừa rồi khiến hắn cảm thán không thôi.
Tử Điện Ma Long Điểu kia đúng là mạnh đến đáng sợ, nếu không phải kiếm ý bất diệt của kẻ mạnh vô song nghìn năm trước kia đã miễn cưỡng chém ba kiếm lên người Ma Long Điểu.
Thì hôm nay những người kia e là đã không thể thoát thân được, có bao nhiêu người thì ắt sẽ phải chết bấy nhiêu người.
Thiên Phách đi rồi, nhưng Đường Ưng vẫn ở đây…
“Muốn tìm ta sao? Yên tâm, ta sẽ cho ông cơ hội này”.
Khoé miệng Lâm Nhất cong lên nụ cười lạnh lùng, thần sắc âm u lạnh lẽo.
Lời vừa dứt, bóng Lâm Nhất loé lên, lặng lẽ biến mất vào bên trong rừng sâu đuổi theo Tử Điện Ma Long Điểu kia từ xa.
Tử Điện Ma Long Điểu kia khắp người phát tán ra luồng sát khí ngút trời, cho dù bây giờ đã bị trọng thương nhưng vẫn cực kỳ bá đạo. Nó chính là một vương giả thực sự của vùng đất này, dọc đường những nơi nó đi qua, các yêu thú không ngừng bỏ chạy tán loạn, đếm không hết những con chim vỗ cánh bay vọt ra khỏi khu rừng rậm.
Chỉ sợ bị nó phát hiện sẽ dồn hết phẫn nộ và cáu bẳn lên người mình, cho nên chúng phải bỏ chạy thật xa.
Loại yêu thú cỡ này thực sự rất đáng sợ, bản thân nó vừa chứa Long huyết, vừa là cảnh giới Thiên Phách lại đã thành niên. Cho dù tính hết cả cổ vực Nam Hoa này, kẻ mạnh có thể nghiền nát được nó e là cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Đúng là đáng tiếc mà, nếu không có kiếm ý nghìn năm bất diệt của sườn núi Lạc Long thì đám người này tuyệt đối không thể thoát thân được”.
Trên cả đoạn đường theo đuôi, Lâm Nhất nghĩ đến cuộc đại chiến kinh thiên động địa lúc trước mà cảm khái nhủ thầm.