Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2333:




Lâm Nhất thầm nghĩ, khó trách vì sao trước đó không hề gặp cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.  
Hóa ra tất cả đều đến đây. Đằng kia, một gã thanh niên áo trắng có vẻ ngoài tuấn tú bất phàm đang ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, cao thủ vây quanh hắn ta hệt như chúng tinh phủng nguyệt. Bên cạnh hắn có một người trung niên mặc áo xám, khí tức sâu không thể lường, phong thái bễ nghễ thiên hạ, dù cách thật xa vẫn khiến người ta có cảm giác hãi hùng khiếp vía.  
Cao thủ Thiên Phách!  
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, vậy mà lại có cao thủ Thiên Phách bảo vệ, e là người này có lai lịch bất phàm. Trong tầm mắt, ngoại trừ gã trung niên áo xám kia, còn có một ông lão mặc áo đen, tu vi Bán Bộ Thiên Phách, trên người ông ta là quần áo và trang sức của Thiết Huyết Kiếm Môn.  
Đó là môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn… Bày ra thế trận thật lớn!  
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, thầm cảm thấy khiếp sợ, có lẽ địa vị của gã thanh niên áo trắng kia rất cao.  
Nghe nói hắn ta đến từ thành Mộ Kiếm, đó là một thành trì mà Kiếm Quán mọc lên san sát như rừng. Giống với thành Thiên Lăng, nó cũng là một trong bảy tòa thành lớn của Lôi Châu, có điều nơi này nổi danh hơn nhiều, đâu đâu cũng là người luyện kiếm, khắp nơi đều là Kiếm Quán, có thể xem như thánh địa của kiếm khách.  
Trước đó, Lâm Nhất đã từng nghe kể về nó.  
Ít nhất thì trong thành Mộ Kiếm, Kiếm Quán của thanh niên áo trắng kia phải nằm trong ba thứ hạng đầu, bằng không, Thiết Huyết Kiếm Môn không cần phải hưng sư động chúng vì hắn ta.  
“Nên đi rồi!”, Lâm Nhất thu hồi tầm mắt.  
Trận thế lớn như vậy, dù không có tên cao thủ Thiên Phách kia thì hắn cũng không chọc nổi người của Thiết Huyết Kiếm Môn. Vẫn không nên lẫn vào vũng nước đục này thì hơn.  
Huống chi hắn còn có việc quan trọng cần làm.  
Vèo!  
Lâm Nhất giang hai tay ra, nhoáng một cái, cả người đã bay từ ngọn cây xuống. Ngay khi bàn chân hắn vừa chạm đất thì tim bỗng đập mạnh, vừa ngẩng đầu nhìn, trong tầm mắt là bốn bóng người.  
Thấy Lâm Nhất rơi xuống, bốn người kia cũng giật mình hoảng hốt.  
Vừa nhìn, sắc mặt Lâm Nhất liền thay đổi, trong bốn người này, ngoại trừ gã trung niên áo đen trước đó đã bị hắn dùng một quyền đánh bị thương thì có hai người là cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành.  
Phiền toái nhất chính là trong số bốn người, có một ông lão tóc bạc đã đạt đến tu vi Âm Dương đại thành.  
Trước đó, mối nguy mà Lâm Nhất cảm nhận được xuất phát từ chính ông lão tóc bạc kia.   
“Phó môn chủ, là hắn, hắn đã cướp đi quả Viêm Long của ta!”  
Sau khi hoàn hồn, gã trung niên áo đen lập tức quát lên, ánh mắt gã tràn đầy sát ý, sắc mặt vô cùng âm u. Một quyền của Lâm Nhất gần như đã lấy đi nửa cái mạng của gã, khiến gã đau đến mức chết đi sống lại.  
Đến tận bây giờ, xương sườn vẫn còn cảm giác đau đớn khó tả.  
Phiền toái…!  
Thật ra, phiền toái lớn nhất không phải đám người này, điều khiến Lâm Nhất e ngại chính là có thể làm kinh động đến đám cao thủ ở sườn núi Lạc Long. Đặc biệt là tên cao thủ Thiên Phách kia, một khi hắn ta ra tay thì e là lành ít dữ nhiều.  
Tại biển Trăng Khô, hắn đã thấy được sự khủng bố của cao thủ cảnh giới Thiên Phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.