Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2331:




Tuy nhiên, đây không phải là bảo thạch, mà là trứng của Ma Long Điểu, cũng là vảy ngược trong vảy ngược của nó, đụng vào tất phải chết.  
Thế nhưng vật này là thứ mấu chốt để Lâm Nhất lấy được máu của Ma Long Điểu, không đụng cũng phải đụng.  
Đi thôi!  
Rời khỏi lãnh địa, bóng dáng Lâm Nhất xuyên nhanh trong khu rừng, không một phút ngơi nghỉ. Trong khoảng thời gian ngắn, Ma Long Điểu sẽ không phát hiện trứng của mình bị trộm, nhưng một khi phát hiện, e là cơn thịnh nộ của nó sẽ khiến cả ngọn núi Viêm Long này phải rung chuyển.  
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất dừng lại trên một chạc cây cao, thở hắt ra một hơi. Nhưng vừa định chạy tiếp thì hắn bỗng nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khác thường.  
Ông! Ông!  
Một luồng kiếm ý kiến hắn phải run sợ từ phương xa truyền đến, từng đợt từng đợt lan tỏa trong không khí.  
Lâm Nhất thầm kinh hoảng, trên mặt bất giác lộ vẻ khiếp sợ hiếm hoi.  
Cái này…  
Kiếm ý của hắn đã là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong rồi, rốt cuộc là kiếm ý dạng gì mà có thể khiến hắn run rẩy?  
“Ha ha, xem ra sắp thành công rồi!”  
“Ba mươi năm trước, Kiếm Môn từng chôn một hạt giống cỏ Kiếm Hoàng ở sườn núi Lạc Long, rốt cuộc thì hôm nay nó cũng đã nảy mầm rồi”.  
“Sườn núi Lạc Long, năm đó, vị cao thủ đại chiến với Viêm Long quả thật đáng sợ, đã chết được ngàn năm mà đến nay kiếm ý vẫn bất hủ”.  
“Chỉ cần luyện hóa cỏ Kiếm Hoàng, kiếm ý của thiếu quán chủ ít nhất sẽ đạt đến đại thành, thậm chí có thể thăng cấp lên cảnh giới viên mãn. Tại Quần Long Thịnh Yến, ngài ấy ắt sẽ tỏa sáng”.  
“Nói không ngoa, hạt giống này đã được tiêm nhiễm kiếm ý của vị cao thủ kia suốt mười năm, biết đâu có thể thoát khỏi trói buộc của kiếm ý Tiên Thiên”.  
Đúng lúc này, có vài tên đệ tử của Thiết Huyết Kiếm Môn đi ngang qua dưới chạc cây, bàn luận rôm rả.  
Lâm Nhất thu lại khí tức, đợi đám người kia đi xa, hắn mới đẩy nhành lá ra, để lộ thân mình.   
Ngẩng đầu nhìn phương xa, nơi kiếm ý chấn động, Lâm Nhất nhíu mày suy tư. Hóa ra năm đó, vị cao thủ đại chiến với Viêm Long là một kiếm khách tuyệt thế.  
Rốt cuộc là dạng kiếm ý gì mà có thể bất hủ ngàn năm. Lâm Nhất cảm thấy rất tò mò, không cách nào khống chế được.  
Hắn nhẩm tính thời gian, nếu chỉ đi xem một cái thì chắc là… vẫn kịp.  
Sau khi tính toán một phen, cuối cùng, hắn đã đưa ra quyết định: Đi xem thử!  
Thân hình hắn nhoáng một cái, lao nhanh về phía trước như một tia chớp mà không gây ra chút tiếng động. Càng đến gần, áp lực do kiếm ý kia phát ra càng lớn.  
Mười phút sau, Lâm Nhất cảm thấy hai mắt đau đớn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.