Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2299:




Nhìn thấy tấm bia đá cổ xưa kia, cả quảng trường liền vang lên từng tràng tiếng động, có rất nhiều người nhận ra được đây chính là công pháp Hàn Bi Quyết được truyền thừa của Trần gia.  
Phải tu luyện được Hàn Bi Quyết này đến mức cực kỳ cao thâm thì mới có thể ngưng tụ ra được hình hài của tấm bia đá.  
Nhìn thấy tấm bia cổ trên đỉnh đầu Trần Hùng, không chỉ đã tạo ra được hình hài mà thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn thấy được hoa văn trên bia đá, rõ ràng hắn ta đã đạt đến cảnh giới ngưng tụ bia cổ từ lâu.  
“Hay lắm! Giờ thì Lâm Nhất ắt phải đại bại rồi! Tấm bia này xuất hiện thì có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, mặc kệ ngươi có bao nhiêu thủ đoạn, có tấm bia đá trong tay thì đều có thể trấn áp được hết!”  
“Ha ha, đâu chỉ trấn áp đơn giản như vậy, tiểu tử này nếu như không biết điều thì ta đoán là hắn sẽ bị bia đá này cứ thế mà nghiền nát luôn”.  
“Có lẽ sẽ không, Trần Hùng đã từng nói phải để hắn cả đời này làm tôi tớ. Hẳn là sẽ chỉ phế bỏ tu vi để hắn trở thành một phế nhân, đây mới là sự giày vò lớn nhất đối với một thiên tài ưu tú”.  
Trước đó, những võ giả sống tại thành Thiên Lăng đều ôm bộ mặt khó coi thì bây giờ trong đáy mắt đã dần sáng rực, vẻ mặt vui sướng không thôi.  
Tiếng thì thào nói chuyện vang lên khắp bốn phía, lọt vào trong tai Trần Hùng khiến đáy mắt hắn ta sáng rực vẻ sung sướng.  
Sau trận chiến này, nói không chừng phong thái của Trần gia sẽ vùi lấp được cả Tiêu Vân Tông, đệ nhất Tông của thành Thiên Lăng này. Đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể dành được hảo cảm của Khinh Nhược U lại vừa có thể rạng danh cho Trần gia.  
Người tập võ của thế hệ ta cần phải có được khí phách này!  
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn ta liền lộ ra nụ cười dữ tợn, bổ nhào về phía Lâm Nhất hung hăng chém giết.  
Nhưng đúng vào lúc hắn ta sắp áp sát thì một luồng kiếm ý khủng khiếp đột nhiên bắn vọt ra khỏi người Lâm Nhất. Kiếm ý kia như không nhiễm chút bụi trần, hoà cùng với thiên địa, ngự trị khắp cả cõi trần gian này.  
Keng keng!  
Kiếm ý dạt dào tràn ra khắp thiên khung, đạt đến mức độ kinh hãi thế tục.  
Hướng Thiên Hà kinh hoàng thất sắc, cằm đã sắp rớt cả xuống đất, đây chính là Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn!  
Còn chưa hết, dưới sự khống chế của kiếm ý này, trên người Lâm Nhất bỗng nhiên bùng phát ra một loại Bá khí ngút trời. Loại Bá khí cỡ này khiến khắp trời nổi cuồng phong, ánh mắt Lâm Nhất khinh thường nhìn xuống khắp tám phương, ngự trị đất trời.  
Rắc!  
Trần Hùng còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, tấm bia cổ trên đỉnh đầu đã bị một luồng kiếm quang đâm trúng. Mà một giây sau đó đã phát nổ tan tành, dưới sức công phá của kiếm ý này, ngũ tạng lục phủ lập tức xuất hiện vô số vết nứt, một ngụm máu tươi bị hắn ta phun mạnh ra ngoài.  
Trong đáy mắt hắn ta lộ ra vẻ khủng hoảng vô hạn, trong đầu nảy sinh ý muốn rút lui, cơ thể ngay lập tức xoay lại muốn tháo chạy.  
“Nếu đã đến rồi, thì đừng đi nữa!”  
Nhưng Táng Hoa Kiếm của Lâm Nhất đã tế ra rồi, há lại để cho hắn ta rời đi, trong ánh kim quang lấp lánh, một kiếm chém xuống.  
Phụt!  
Thân kiếm kia tựa như một sợi roi quất mạnh lên đỉnh đầu của Trần Hùng, hắn ta lại phun ra một ngụm máu tươi nữa. Mặc dù chỉ là thân kiếm, không phải lưỡi kiếm chém xuống, nhưng uy lực như vậy vẫn hùng vĩ không khác gì sơn mạch của dãy núi chập chùng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.