Một khi phá cấm, sống chết tự chịu.
Cho nên trước khi đi vào, mọi người đều phải ký khế ước sinh tử, không một ai được ngoại lệ.
Lúc trước sau khi có người vì tranh giành vật đấu giá mà chết, buổi đấu giá tử vong của thành Thiên Lăng này mới nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Cái tên nghe có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra mấy năm nay cũng không có bao nhiêu người chết, trong lúc đánh nhau sau khi phá cấm vẫn có thể chịu thua. Một khi có người chịu thua thì không được tiếp tục ra tay nữa, nếu không thành Thiên Lăng có quyền lấy đi tư cách đấu giá của người ra tay.
Nghe thì có vẻ kỳ lạ, đã ra mức giá cao nhất, chẳng phải không thể có được lợi nhuận lớn nhất sao.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải như thế.
Đầu tiên giá cao nhất vẫn khá cao, ít nhất là gấp mười lần. Thứ hai, một khi phá cấm, cho dù thắng thua thì đều phải trả số tiền đó, xem như là tiền quà.
Vật đấu giá hấp dẫn có thể dễ dàng phá cấm mười lần, không biết cao hơn giá bình thường ba nhiêu.
Lợi nhuận cao như thế khiến buổi đấu giá thành Thiên Lăng có thể hấp dẫn rất nhiều người đưa trân phẩm tới. Cho nên mỗi lần tổ chức, buổi đấu giá đều sẽ rất thành công.
Mấy năm nay, quy tắc cũng ngày càng hoàn thiện hơn.
Ví dụ như hạn chế tuổi tác của người phá cấm là ba mươi tuổi trở xuống, nếu không thực lực chênh lệch quá nhiều thì còn gì để xem nữa.
Còn người vượt qua độ tuổi hạn chế cũng không phải không thể đấu giá, có thể tìm người uỷ thác.
Tóm lại buổi đấu giá của thành Thiên Lăng này đã không phải một buổi đấu giá bình thường từ lâu, mà là một việc trọng đại của thành Thiên Lăng, liên quan đến danh tiếng.
Ngày tổ chức chắc chắn sẽ ngựa xe như nước, cực kỳ náo nhiệt, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Hơn nữa chế độ người uỷ thác sẽ khiến rất nhiều thiên tài trẻ tuổi kéo đến, cơ hội để thành danh thế này có thể nói là sức hấp dẫn chí mạng với những người trẻ tuổi nhiệt huyết, khiến bọn họ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dương Phàm nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Chắc ngươi cảm thấy hứng thú rồi đúng không, dù không muốn đấu giá thì đi xem thử cũng được. Nơi đó chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn buổi họp mặt nhỏ do Hướng Thiên Hà tổ chức nhiều”.
“Bảy ngày sau, gặp ở buổi đấu giá của thành Thiên Lăng”.
Lâm Nhất đúng là chưa từng thấy buổi đấu giá thú vị như thế bao giờ, hắn thật sự cảm thấy hứng thú rồi.
Đêm xuống, thành Thiên Lăng đèn đuốc sáng rực, vẫn rất náo nhiệt.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trong viện hắn thuê, trên hai tay là Huyền Lôi Châu đã sắp sử dụng hết.
Trước mặt hắn là một cái hồ tĩnh lặng, mặt hồ sáng như gương phản chiếu lại ánh trăng. Trong hơi nước mông lung tràn ngập linh khí thiên địa nồng đậm, chỉ cần hít sâu một hơi là có thể khiến người ta thấy sảng khoái.
Hồ này là một Linh hồ chân chính.
Tuy phẩm chất của nó không bằng hồ Huyền Âm của thư viện Thiên Phủ, nhưng vẫn có sức hấp dẫn không nhỏ với Lâm Nhất.