*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là thế mạnh của Bán Bộ Tử Phủ, có thể chống đỡ được lâu như vậy trước đòn tấn công của hắn ta, Lâm Nhất đã đủ tự hào rồi.
“Mạnh quá!”
Sau chuỗi trận chiến thắng liên tiếp của Lâm Nhất vẫn chưa thấy ai dồn hắn vào tình thế này, mà Ngô Mạc Hàn thì hoàn toàn không nhìn ra hắn ta đã thể hiện bao nhiêu phần thực lực.
“Hỗn Nguyên Môn của ta không dễ đối phó như Huyền Thiên Tông đâu, cho dù Tiểu Kiếm Nô này lén học được Long Tượng Chiến Thể thì thế nào, vẫn bị ép như một con chó thôi”.
Văn Ngạn Bác vuốt râu, trong mắt loé lên tia đắc ý.
“Ghét thật đấy!”
Trưởng lão và đệ tử của Huyền Thiên Tông nghe thấy câu này thì sắc mặt lập tức tối sầm.
Nhưng với tình thế hiện tại, người ta mạnh hơn mình nên chúng chỉ có thể nín nhịn.
“Lão già này!”
Công tử Vân Chân nhìn thấy vẻ đắc ý của Văn Ngạn Bác, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
Trên chiến đài số tám, thấy không thể tránh được Long Tượng Chiến Thương, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua tia quyết đoán.
Ở giữa không trung, hắn đang đối mặt trực diện với Long Tượng Chiến Thương cực lớn, đột ngột dừng lại.
Cảnh tượng này khiến trong mắt mọi người đều loé lên tia sáng khác nhau, không biết là có ý gì.
“Tự tìm đường chết, dám chống lại Long Tượng Chiến Thương do Bán Bộ Tử Phủ ngưng tụ, đúng là chán sống mà!”
Vẻ mặt Văn Ngạn Bác lãnh đạm, ông ta lạnh giọng hừ một tiếng.
Rầm!
Không chút báo trước, Lâm Nhất đối mặt với Long Tượng Chiến Thương màu đỏ sẫm rồi tung ra một quyền. Trong khí huyết cuồn cuộn, quyền này của hắn như đánh vào long tượng thượng cổ, nhìn như rất chậm nhưng nơi nào quyền mang đi qua không khí lại liên tiếp bị nghiền ép, tạo thành từng gợn sóng.
Chiến thương đáng sợ buộc phải dừng lại trước quyền này của Lâm Nhất.
Không nghĩ quá nhiều, lúc này lập tức thay đổi kế hoạch, lắc mình bay đến.
Hắn vận dụng Thất Huyền Bộ cấp hóa cảnh, nhảy lên xoay người, không có ý định liều mạng cùng đối phương.
Keng keng keng!