Lâm Nhất ngồi trên một nhánh cổ thụ cành lá rậm rạp, nhìn ba cánh Hạn Kim Liên trên mu bàn tay, hắn khẽ cau mày, trầm ngâm không nói.
Từ tận đáy lòng, Lâm Nhất quả thật cảm thấy rất khó lựa chọn.
Nếu không tiếp tục luyện hóa cánh hoa Hạn Kim Liên thì e rằng chỉ dựa vào yêu đan của Ma Diễm Hổ khó mà đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên…
Nhưng nếu như tiếp tục luyện hóa thì hắn lại e ngại tinh hoa thân thể bị hoa lá thôn tính sạch sẽ.
Lâm Nhất nhắm mắt lại, sau ba nhịp thở, hắn lại lần nữa mở mắt ra.
Lúc này, trong mắt hắn không còn một chút do dự nào, chỉ còn quyết đoán và kiên định.
“Liều thôi!”
Advertisement
Từ sau khi rời khỏi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất đã không thể quay đầu được nữa, chỉ đành tiến lên phía trước theo sự dẫn dắt của số mệnh.
Nếu lúc này không đánh liều, từ bỏ cơ hội trước mắt thì chẳng bằng cuốn gói quay về Thanh Vân Môn dưỡng lão cho rồi.
Lâm Nhất cắn răng lấy ra Hạn Kim Liên, lại lần nữa ngắt lấy một cánh hoa.
Bộp!
Hai tay chắp trước ngực ép chặt cánh hoa, Hỏa Linh Nguyên đang cuộn trào trong cơ thể lại lần nữa trở nên kích động.
Không bao lâu sau đã có hỏa diễm vờn quanh cánh tay hắn, tiếp đó lan khắp toàn thân, tựa như có một đóa Hạn Kim Liên bao lấy Lâm Nhất.
Advertisement
Dưới ánh nắng chói chang, vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh đến lạ thường.
Thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên.
Ông trời đã cho hắn cơ hội tốt như vậy thì nhất định phải nắm chắc, quyết không buông tay.
Nội kình Thuần Dương trong cơ thể được Hỏa Linh Nguyên tẩm bổ đã ngày càng cô đọng, trở nên dồi dào hơn, hóa thành sông Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn sóng chảy tràn khắp toàn thân, không ngừng tác động vào kinh mạch tầng hai chưa được đả thông.
Ba cánh hoa trước đó đã giúp hắn đột phá Tiên Thiên Thuần Dương tầng hai, xông thẳng lên cảnh giới tiểu thành.
Bây giờ, cánh hoa thứ tư một lần nữa giúp hắn đánh thẳng vào trong, tựa như sóng biển tầng tầng lớp lớp đang điên cuồng lao đến.
Đau đớn mà thân thể phải gánh chịu cũng tăng lên gấp bội, khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi.
Vẻ mặt Lâm Nhất vô cùng kiên định, hoàn toàn đắm chìm trong đó, hắn tập trung vận chuyển nội kình Thuần Dương, liên tục luyện hóa cánh hoa trong lòng bàn tay.
Víu!
Ngay khi cánh hoa kia sắp tan biến, ngọn lửa lượn lờ khắp cơ thể hắn đột nhiên hóa thành một luồng sáng hội tụ ở mu bàn tay phải, đồng thời, dấu ấn cánh hoa cũng bắt đầu thôn tính tinh hoa huyết nhục của Lâm Nhất.
Khoảnh khắc ngọn lửa kia biến mất, cả người hắn co rút lại.
Hốc mắt lõm sâu, thoạt nhìn trông có vẻ rất mệt mỏi, tiều tụy.
“Tiếp tục!”
Hắn không suy nghĩ bất kỳ điều gì, một lần nữa ngắt lấy cánh Hạn Kim Liên, rồi lại bắt đầu luyện hóa.
Cùng với đau đớn chồng chất, nội kình Thuần Dương Công không ngừng cô đọng, kinh mạch tầng hai tiếp tục được đả thông.
Thời gian dần trôi qua, đã hai ngày…
Lâm Nhất chẳng quan tâm gì cả, hắn cứ lặp đi lặp lại một chuỗi động tác.
Cánh hoa Hạn Kim Liên lần lượt bị hắn lấy đi.
Sau năm ngày, Hạn Kim Liên chỉ còn một cánh hoa chưa bị Lâm Nhất luyện hóa.
Dấu ấn mười cánh hoa trên mu bàn tay đã dần dần hiện rõ, thoạt nhìn đã có dáng vẻ của Hạn Kim Liên.
Lúc này, cơ thể Lâm Nhất đã vô cùng yếu ớt, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn.
Nhìn dấu ấn cánh hoa mờ nhạt trên mu bàn tay, Lâm Nhất có cảm giác bản thân đã nhiều lần chạm đến điểm giới hạn.
Còn lại một cánh hoa, nếu như tiếp tục luyện hóa thì chỉ có hai kết quả, hoặc là chết, hoặc là như cây khô gặp mùa xuân, tái sinh từ trong đống tro tàn.
“Sẽ chết ư? Không, ta không thể chết được, nếu trời muốn thu ta, ta sẽ cùng trời tranh giành một phen”.
Trong hốc mắt lõm sâu của Lâm Nhất loáng thoáng có một vệt nước mắt, đó không phải là giọt nước mắt bi thương mà là sự quyết đoán.
Thù của Hồng lão còn chưa báo, vẫn chưa tìm được Tô Hàm Nguyệt thì sao hắn có thể chết ở đây được.
Duỗi tay ngắt lấy cánh hoa cuối cùng, đặt trong lòng bàn tay, Lâm Nhất lại bắt đầu luyện hóa.
Cánh hoa được luyện hóa, kéo theo đó, nội kình Thuần Dương cũng bắt đầu di chuyển, Lâm Nhất cảm giác đau đớn hệt như bị mũi khoan khoan vào da thịt.
Cơ thể hắn lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.
Sau khi dung hợp mười một cánh hoa, nội kình Thuần Dương đã như Trường Giang và Hoàng Hà dậy sóng, trong cơ thể Lâm Nhất, những nơi chúng đi qua không gì có thể ngăn cản, một chuỗi kinh mạch tắc ngẽn đều nhanh chóng được đả thông mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cánh hoa cuối cùng được nội kình Thuần Dương mạnh mẽ luyện hóa với tốc độ cực nhanh, vượt ngoài dự đoán của Lâm Nhất.
Thời gian dần trôi qua, hắn không thể khống chế được nữa, chỉ đành để mặc cho ngọn lửa màu vàng bùng lên một cách mạnh mẽ hệt như nội kình.
Ầm ầm ầm!
Thân thể tiều tụy chẳng khác nào nhà tranh đứng trước bão tố, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Ý thức của Lâm Nhất dần trở nên mơ hồ, hắn chỉ có thể dựa vào một chút ý chí cuối cùng để giữ cho bản thân tỉnh táo.
Víu!
Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh hoa trong lòng bàn tay dần dần tan biến.
Ngọn lửa bao phủ quanh người hắn lại lần nữa rực cháy, lao vọt về phía mu bàn tay phải.
Thoáng chốc, mạng của Lâm Nhất như chỉ mành treo chuông, hắn có cảm giác bản thân tựa như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Cánh hoa cuối cùng như một cơn gió ào ào thổi về phía ngọn đèn yếu ớt kia, khiến nó chập chờn không thôi.
Bụp!
Ngọn đèn dầu đang chập chờn bỗng nhiên vụt tắt, sinh mạng của Lâm Nhất cũng bắt đầu trôi tuột đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Tất cả những gì trước mắt… không cách nào ngăn cản được.
Ngay khi Lâm Nhất thầm than một tiếng: “Mạng ta xong rồi!”, thì đột nhiên những cánh hoa ở mu bàn tay kết hợp thành hình.
Một đóa Hạn Kim Liên xuất hiện trên bàn tay hắn, tỏa ra hào quang chói lọi.
Soạt!
Ngọn đèn vừa tắt lại lần nữa bùng lên, và bắt đầu cháy dữ dội hơn.
Trước đó, cánh hoa không ngừng thôn tính tinh hoa trong cơ thể hắn, nhưng đến lúc này, khi Hạn Kim Liên đã thành hình, nó dùng tinh hoa sinh mạng gấp bội lần tẩm bổ ngược trở lại.
Lúc này, thân thể tiều tụy của Lâm Nhật tựa như một mầm non đâm chồi nảy lộc, phát triển một cách mạnh mẽ đến khó tin.
Thoáng chốc, mặt mày hắn tỏa sáng, cơ thể không chỉ phục hồi như cũ, mà dưới những bắp thịt cường tráng, khí huyết đang không ngừng sôi trào.
Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Cả người Lâm Nhất bắt đầu run lên từng hồi, khí huyết mạnh mẽ chảy tràn khắp toàn thân.
Dường như hắn cảm giác được bản thân đang đột phá một tầng bình chướng nào đó.