*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng lúc này, khoảng không bên ngoài cổ mộ Tinh Quân đột nhiên xuất hiện gợn sóng. Mỗi một lần như vậy đều có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt bị ném ra xa bằng thủ đoạn cực kỳ khủng bố.
“Có lẽ… những người này đều khảo nghiệm thất bại, xem ra sau khi tiến vào vổ mộ, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi!”, Chương Viễn than thở một tiếng, trong mắt hắn ta lóe lên một chút thất vọng,
Khi biết được thực lực chân chính của Lâm Nhất, vốn dĩ hắn ta nghĩ sau khi vào cổ mộ, có thể dựa vào Lâm Nhất để chiếm được nhiều lợi ích.
Dù sao thì ngay cả Cơ Vô Dạ mạnh như vậy mà hắn còn dám chống lại, hiển nhiên, không cần nói đến những nhân tài kiệt xuất khác của bảng Long Vân làm gì.
Giờ thì… coi bộ hi vọng đã rơi vào khoảng không rồi.
“Đi thôi!”
Trái lại, Mặc Linh khá là bình tĩnh, nàng ta dẫn đầu đi đến.
Thoáng chốc, mấy người lần lượt đi xuyên qua cửa đá.
Vừa tiến vào, xuất hiện trong tầm mắt là một khoảng không đen kịt, tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, không cảm nhận được tia sáng dù là nhỏ nhất, thậm chí ngay cả bản thân mình mà cũng không cảm nhận được.
Xoạt!
Không biết qua bao lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, luồng sáng quá chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đợi đến khi ánh sáng yếu bớt, tầm mắt mới dần khôi phục lại như thường. Lâm Nhất đưa mắt quan sát xung quanh nhưng không thấy bất kỳ ai khác.
Mấy người Chương Viễn, Mặc Linh đều không có tung tích.
“Xem ra là truyền tống ngẫu nhiên…”
Lâm Nhất lẩm bẩm nói, giống với những gì bọn họ đã chứng kiến khi không gian xuất hiện gợn sóng, nếu khảo nghiệm ở đây thất bại, chắc chắn sẽ bị truyền tống thẳng ra ngoài.
Nhóm Mặc Linh sẽ không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Dõi mắt nhìn ra xa, hiện tại, hắn đang đứng trên một hành lang sáng sủa, không nhìn thấy điểm cuối.
Ken két!
Có âm thanh quái dị vang lên từng hồi, khi đến gần, Lâm Nhất mới phát hiện đó là một con rối hình người bận khôi giáp.
Con rối thiết giáp cầm trong tay một thanh trường thương nặng nề, nó từ từ bước tới, liếc mắt nhìn có thể thấy được mũi thương lóe lên tia sáng lạnh.
“Dừng lại!”
Con rối hình người nhìn Lâm Nhất, chủ động lên tiếng trước.
Bước chân Lâm Nhất thoáng khựng lại, chờ đợi đối phương nói tiếp.
“Mộ cung có chín tầng, mỗi tầng đều có khảo nghiệm, chỉ khi thông qua khảo nghiệm của chủ nhân thì mới có tư cách lấy được di bảo mà chủ nhân sưu tầm. Truyền thừa võ học của chủ nhân và Thiên Tinh Châu nằm trong chín tầng, nếu muốn tranh, xin hãy tiến từng bước một”.
Giọng nói máy móc của con rối thiết giáp không hề có một chút độ ấm nào.
Có thể thấy được nó không có linh trí, chỉ đang lặp lại những lời mà chủ nhân đã lưu lại mà thôi.
“Khảo nghiệm tầng thứ nhất chính là ngươi à?”
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn và thản nhiên nói.
“Là ta”.
Vừa dứt lời, con rối thiết giáp đã bước lên một bước, đâm trường thương trong tay về phía Lâm Nhất.
Tu vi Dương Huyền đại thành!