*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu hắn chưa tăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền, muốn lấy một chọi hai e rằng sẽ khá khó khăn.
Nhưng so với Quách Húc và Dương Phàm, hai người này vẫn chênh lệch quá rõ ràng, dù sao hạng của bọn họ cũng tận chín mươi mấy. Sau khi hắn lấy được nước Huyền Âm, thăng lên cảnh giới Dương Huyền thì hoàn toàn không cần xem trọng nữa.
Lúc kiếm ý Tiên Thiên của hắn thăng lên viên mãn đỉnh phong, đã định sẵn là tầm nhìn của người bình thường hoàn toàn không thể so với hắn rồi.
Đặc biệt là sau khi đánh nhau với hai người Quách Húc, Lâm Nhất lại càng tự tin hơn.
Dựa vào kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, sớm muộn gì cũng có ngày hắn vang danh Nam Vực, công tử Táng Hoa chắc chắn không thua kém bất cứ một thiên tài nào trên bảng Long Vân.
Mấy người quan sát một lúc, sâu trong mắt có ánh sáng kỳ lạ loé lên, bọn họ cảm thấy Lâm Nhất có gì đó khác.
Nhưng cụ thể là ở đâu thì lại không nói được.
Khí thế và sự sắc bén đó khiến người ta cảm thấy như ánh mặt trời chói chang, phong thái vô biên.
Liễu Vân Yên chợt ngạc nhiên nói: “Lâm Nhất, hình như ngươi cao hơn rồi”.
“Dường như là thế”.
“Đúng là cao hơn, không nói thật sự không phát hiện ra”.
Trong nháy mắt, mọi người ngạc nhiên phát hiện chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Lâm Nhất thật sự cao hơn một chút, đường nét thân thể cũng hoàn mỹ hơn nhiều.
“Ngươi…”
Mặc Linh nghĩ đến điều gì, mắt nàng ta sáng lên, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất gật đầu.
Mặc Linh cười khẽ, trong lòng sáng tỏ, xem ra Lâm Nhất thật sự lấy được nước Huyền Âm rồi.
“Sư tỷ, vết thương của sư tỷ thế nào?”
Hoả Phượng Liệu Nguyên Đồ của Mặc Linh bị đối phương làm vỡ tan, bị nó cắn trả chắc chắn khá là khó chịu.
“Không nghiêm trọng, ta nghỉ ngơi một lát là được, vừa khéo ta thấy trong khoảng thời gian ngắn phong ấn của cổ mộ Tinh Quân này cũng khó mà biến mất”.
Mặc Linh nhìn về phía trước, cuối tầm mắt, cổ mộ Tinh Quân được tinh không chiếu rọi, vô cùng rộng lớn và tràn đầy thần bí.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi, chúng ta bảo vệ cô”.
Chương Viễn ở bên cạnh nói.
“Được”.