Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2034:




Tựa như cơn giận giữ của sấm sét, vang vọng khắp trời, ong ong bên tai tất cả mọi người.  
Nhưng còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy Lâm Nhất tung ra một quyền.  
Sức mạnh Long Tượng cổ xưa sôi sục bên trong cơ thể, sức mạnh tam thập đỉnh cùng với Chân nguyên ngưng tụ bởi kiếm quyết tầng thứ 10, trong phút chốc hoà vào làm một. Giữa không trung, thiếu niên gương mặt thanh tú đầy u ám thình lình trở nên dữ tợn như con mãnh thú thượng cổ, phát ra tiếng rú điên cuồng rung trời.  
Bất luận là kiếm mang của Lãnh Hạo Vũ hay là quyền mang của Lâm Chí Viễn, trong tình huống chỉ còn sót lại dư âm của uy lực thì đều không thể sánh được với một quyền khủng khiếp này. Người vừa rồi mới lộ ra hung quang, muốn một quyền đánh trọng thương Mặc Linh đã bị đánh cho văng mạnh ra ngoài.  
Ong ong!  
Âm thanh bùng nổ của sức mạnh tam thập đỉnh tựa như thánh âm réo rắt phát ra từ chiến đỉnh thượng cổ, hoà cùng với tiếng kiếm ngâm vang dội tạo ra âm thanh ong ong không ngừng. Dưới loại phong mang sắc bén bậc này, vạt áo sam xanh của thiếu niên tung bay lật phật, khiến lòng người chấn động.  
Một quyền, đã đánh lui hai nhân tài của bảng Long Vân.  
Mặc dù đó chỉ là dư âm uy lực nhưng thanh thế này vẫn quá mức đáng gườm.  
Người đến là ai?  
Đương nhiên là Lâm Nhất cùng với Mục Trần vội vàng chạy đến cổ mộ Tinh Quân, khi hắn nhìn thấy Mặc Linh đang giao đấu cùng hai người kia thì cơn thịnh nộ đã bị thổi bùng lên.  
Hai nhân tài của bảng Long Vân lại liên thủ với nhau để vây hãm tấn công Mặc Linh, đúng là đáng hổ thẹn.  
Dường như vào giây phút đó, hắn đã thúc đẩy Thất Huyền Bộ thi triển đến đỉnh phong, dùng tốc độ kinh người xuất hiện đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.  
Tung ra một đòn đánh lui hai người, Lâm Nhất lại lần nữa vận chuyển Thất Huyền Bộ, chỉ trong một nhịp hô hấp đã đáp xuống phía trước mặt Mặc Linh.  
“Lâm Nhất?”  
Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn đều giật mình kinh hãi, có một thoáng bọn họ cho rằng người ra tay chính là Chương Viễn của Thiên Kiếm Tông. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì không thể ngờ được, người này lại là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa mà trong mắt bọn họ chẳng là cái thá gì.  
Thứ hạng của hai người trong bảng Long Vân mặc dù xếp ở gần cuối, nhưng đối với người ngoại bảng mà nói vẫn là những người ở tít trên cao.  
Cũng chỉ có đệ tử nòng cốt của thế lực cấp bá chủ như Chương Viễn thì bọn họ mới tạm coi trọng một chút, những người khác hầu như chẳng đáng để liếc mắt nhìn.  
Nhất là Lâm Nhất, một kiếm khách xuất thân từ Đế Quốc Đại Tần, cho dù có đánh bại được Tào Thần thì trong mắt bọn họ cũng vẫn khinh thường hắn.  
Sau sự kinh ngạc lúc đầu, thần sắc trong đáy mắt của Lãnh Hạo Vũ kia lập tức trở nên u ám. Khoé miệng khẽ cong lên ý cười, đến cũng đúng lúc lắm, nếu vừa hay gặp được thì tiện tay giết luôn đi.
Tên nhóc này vốn dĩ nằm trong bảng truy nã của lầu Huyết Vũ.  
Trước mặt Tông môn của khắp tứ phương giết chết hắn, cũng coi như không hổ với uy danh của Tông môn.  
“Nghe ta nói, rời khỏi đây trước, đợi người của Thiên Kiếm Tông tới rồi nói tiếp, Lãnh Hạo Vũ này sẽ không nương tay với ngươi đâu…”.  
Mặc Linh mặc kệ thương thế trên người vội vàng nói với Lâm Nhất.  
Nàng ta đã từng giao đấu rất nhiều lần với Lãnh Hạo Vũ, biết rõ bản tính của đối phương, giống hệt như một con rắn độc, một khi có cơ hội chắc chắn sẽ không bỏ qua.  
“Nếu đã đến đây rồi, thì khỏi cần đi nữa”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.