*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng vẫn chưa hết, Dương Phàm thình lình hét lên một tiếng.
“Tù Long!”
Vô số bóng roi chồng chất lên nhau bừng lên ánh sáng vàng kim chói mắt, giống như một sợi dây khoá tiên buộc chặt bốn con Ma cương này lại chung với nhau.
Grào! Grào!
Trong tiếng rít gào của Ma cương, chúng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, trên mặt Dương Phàm lộ ra biểu cảm hơi chật vật.
Không đợi đối phương gọi, cả người Lâm Nhất đang ở trong không trung bỗng tách ra thành chín cái bóng, kiếm thế mênh mông như biển mây ùn ùn tràn ra.
Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!
Chín cái bóng mờ tức khắc lại chồng chất lên nhau, vào giây phút khi chín cái bóng chồng vào làm một, có luồng ánh trăng biến hoá trên người Lâm Nhất.
Trăng sao tròn khuyết, mây gió biến ảo!
Đợi đến khi kiếm của Lâm Nhất đâm ra, trời quang mây tạnh, cầu vồng sặc sỡ. Kiếm mang như một đoá hoa bung nở, trời xanh nước biếc, cánh hoa rơi rụng và vầng trăng mới mọc, làn nước mùa thu hoà cùng sắc màu của bầu trời.
Mảnh vải màu xanh trong tay ngưng tụ thành kiếm, hung hăng đâm mạnh qua.
Rắc!
Bốn con Ma cương bị trói chặt với nhau đồng thời có một vết thương lớn to như cái bát đâm xuyên ở trước ngực, cùng lúc đó, bốn con Ma cương gào thét đau đớn, càng giãy giụa mạnh hơn, roi Xích Luyện trói buộc bốn con Ma cương kia rõ ràng đã bắt đầu lỏng ra.
“Bôn Lôi, Toái Tinh”
Nhưng đúng vào lúc bốn con Ma cương sắp sửa vùng thoát ra, một tia sét như kinh hồng nổ ra, quyền mang của Quách Húc xuyên qua cái lỗ mà Lâm Nhất đã tạo ra lúc nãy, rót luồng Chân nguyên sấm sét như một cơn hồng thuỷ tràn qua.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Trong tiếng nổ rung trời, bốn con Ma cương lập tức bị nổ tan tành, giữa không trung ngoại trừ bốn cái đầu đơn độc là còn nguyên vẹn ra thì tất cả đã bị lôi mang nổ cho thành từng miếng thịt vụn.
“Thành công rồi!”
Quách Húc xiết chặt năm ngón tay, quỳ một gối trên mặt đất, khoé miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, khẽ thở dốc.
Dương Phàm thở phào một cái, đồng thời khống chế bốn con Ma cương không phải là việc dễ dàng. Cuối cùng nếu như không phải Quách Húc đủ nhanh thì hắn ta đã sắp không thể khống chế được nữa rồi, còn may ba người phối hợp với nhau vẫn khá là ăn ý.
Nếu không, bất kể là ai trong ba người chậm nửa bước thôi thì tất cả những cố gắng lúc trước đều đổ sông đổ bể cả.
Xè xè!
Đúng vào lúc này bỗng bất ngờ xảy ra, bốn cái đầu ở giữa không trung thình lình tràn ra ánh sáng đen, phần thịt ở bên dưới cổ đang bắt đầu nhộn nhạo mọc ra. Thân thể còn sót lại bằng tốc độ mắt người có thể nhìn thấy mà nhanh chóng khôi phục.
“Đáng chết!!”
Quách Húc và Dương Phàm mặt đều biến sắc, rõ ràng không thể ngờ được khả năng hồi phục của con Ma cương này lại nghịch thiên như vậy.