Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2002:




Lâm Nhất cầm chặt lấy kiếm Táng Hoa, hai người gần như theo sát phía sau, cùng lao xuống.  
Lúc ai cũng tưởng chừng Lâm Nhất sẽ phải chết ngay tại chỗ dưới sự liên thủ của hai người, một tia sáng loé lên, hai dòng máu tươi bắn ra trên không trung, hai người khi nãy còn đang hung hăng đều che ngực, nửa quỳ trước mặt Lâm Nhất.  
“Sao có thể!”  
Hai người vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt đều là vẻ khó tin, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Lâm Nhất đã xuất kiếm như thế nào.  
Lâm Nhất đảo mắt nhìn xung quanh, những người bị ánh mắt của hắn đảo qua đều cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy, cảm giác sợ hãi bao phủ cả trái tim.  
“Để lại ba đoá hoa Tịch Vụ, nếu không đừng ai hòng rời đi. Ai không có hoa Tịch Vụ thì để túi trữ vật lại, sau khi tìm thấy thì đến chỗ ta để đổi”.  
Hoa Tịch Vụ!  
Người đến biển Trăng Khô này ai mà không biết hoa Tịch Vụ, nhưng làm gì có ai bỏ sức đi tìm loại hoa này?  
Đa số đều tìm thấy rồi tiện tay hái, xem như một báu vật bất ngờ, nhưng nếu cố tình đi hái hoa Tịch Vụ thì rõ ràng là mất nhiều hơn được.  
Biển Trăng Khô rộng lớn như thế, rất dễ dàng tìm thấy di tích thượng cổ, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, bảo bọn họ đi tìm hoa Tịch Vụ thì quá vô lý.  
Trong thoáng chốc, mấy chục người bị kiếm Táng Hoa dẫn dụ tới đều nổi trận lôi đình.  
Bọn họ đến đây không phải vì hoa Tịch Vụ gì đó mà là vì cổ mộ Tinh Quân, vì thiên tài địa bảo của biển Trăng Khô.  
Dù Lâm Nhất này hơi đáng sợ, một kiếm đã đả thương hai người cảnh giới Dương Huyền đại thành, nhưng biết bao người muốn đi, hắn cũng không ngăn hết được.  
“Xin lỗi chúng ta không có thời gian tìm hoa Tịch Vụ gì đó cho ngươi!”  
“Muốn ta tìm hoa Tịch Vụ cho ngươi không công á, xem chúng ta là bọn ngốc sao?”  
“Còn muốn để túi trữ vật lại? Nằm mơ à!”  
“Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn!”  
Cả đám đều đang nén giận, sau khi có người dẫn đầu lập tức dẫn đến từng trận xôn xao.  
Vù!  
Mấy chục bóng người lập tức bay lên trời, khai triển võ công, chạy về bốn hướng.  
Lâm Nhất trở tay, kiếm Táng Hoa áp chặt lên cánh tay, tay trái kết ấn, nhẹ giọng nói: “Nếu đã đến rồi thì không cần đi nữa”.  
Đông người như vậy, đi hết cũng không hay, kiếm Táng Hoa của hắn vẫn đang chĩa vào bọn họ.  
Giống như hoa sen không có nước, tựa như nhất nguyệt không ở trên không!  
Khi thủ ấn bên trái hình thành, một luồng sát khí ngút trời kết hợp với kiếm thế mờ mịt lập tức xuất hiện.  
Dưới luồng sát khí này, không khí như bị cô đặc, khiến mọi người đang bay lên trời như rơi vào một vũng bùn sâu, bước đi một cách khó khăn.  
“Chết tiệt, xảy ra chuyện gì vậy?”  
“Không thể di chuyển!”  
“Đáng ghét!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.