Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1950:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hương hoa lan toả ra khắp nơi, người áo xanh tay phải cầm kiếm, tay trái cầm hoa tường vi dần hiện ra khuôn mặt thật.  
Đây cũng là hình ảnh mà Lâm Nhất đã nhìn thấy, hắn đã nhìn thấy hình ảnh này vô số lần. Hắn biết một lát nữa đoá hoa trong lòng bàn tay người nọ sẽ bay lên, người áo xanh sẽ biến thành nhân vật chính tuyệt đối trong tranh, chỉ là hình ảnh sẽ càng lúc càng mơ hồ.  
Nếu không có trình độ Linh văn sẽ hoàn toàn không thể thấy rõ.  
Đúng như dự đoán, chỉ một lát sau, khung cảnh trong tranh dần xuất hiện sương mù, giữa những đám mây mù chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh mơ hồ.  
Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ, cùng lúc đó hồn ấn bản mệnh nơi Huyền cung phát ra ánh sáng, hồn lực nhẹ nhàng dao động, chậm rãi phát tán ra từ trên người hắn.  
Hoa mọc từ chốn nào?  
Thấy rõ rồi!  
Hình ảnh trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, người áo xanh cầm kiếm đang tự lẩm bẩm, đoá tường vi trong tay nhẹ nhàng bay lên, tay phải cầm kiếm bắt đầu múa may.  
Hoa rơi xuống mũi kiếm toả ánh hào quang chói loá. Lúc này người áo xanh thong dong, yên tĩnh như mặt nước, một khí thế vô tận bùng nổ trên người hắn ta, mạnh hơn rất nhiều lần so với con mãnh hổ có thể nuốt chửng núi sông lẫn nhật nguyệt tinh hà kia.  
Ánh sáng của một nhát kiếm chiếu rọi cả núi sông.  
Đoá tường vi trên mũi kiếm nở rộ, hàng vạn tia sáng bừng lên, xung quanh sáng ngời hơn cả vì sao, có thể tranh sáng với mặt trời và mặt trăng, như thể một khi nhát kiếm này chém xuống, núi sông vạn dặm cũng sẽ rung chuyển.  
Khi hắn thu kiếm lại, muôn hoa rơi xuống khoe màu đua sắc.  
Bỗng người người áo xanh ngoảnh đầu lại cười một tiếng, một tiếng cười trăm hoa thất sắc. Tầm mắt hắn ta xuyên qua bức tranh, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhất, ánh mắt ấy sắc bén như kiếm, thoáng chốc xuyên qua bức tường thời không, khiến trái tim Lâm Nhất chợt thắt chặt lại.   
Đến rồi!  
Chính là nhát kiếm này, nhát kiếm có thể xuyên tranh ra ngoài mà lần nào cũng làm Lâm Nhất không thể cản được, khiến hắn không thể tìm ra sức hấp dẫn chân chính của kiếm pháp này, mãi không biết được đoá hoa này mọc từ chốn nào?  
Thình thịch!  
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, giờ phút này hắn vô cùng căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, thậm chí trán còn đổ mồ hôi to như hạt đậu, từng giọt toát ra ngoài.  
Tâm trạng thấp thỏm hoàn toàn không thể che giấu.  
Không còn cách nào khác nữa, tâm trạng này không phải do Lâm Nhất có thể kiểm soát. Hắn thực sự không nhớ rõ mình đã bị nhát kiếm xuyên tranh ra ngoài này doạ cho sợ chết khiếp bao nhiêu lần.  
Lần này hắn rất may mắn, thu hoạch được kỳ ngộ lớn lao từ trong bán đạo thần văn kia.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.