*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôn Vân Thổ Nhật, nhát đao bá đạo và điên cuồng này làm cho mọi người xung quanh đều thở gấp.
Tim đập thình thịch, từ lâu họ đã nghe nói về Tuyệt Vân Đao của Bắc Tuyết Sơn Trang, tiếng tăm lẫy lừng. Hôm nay được nhìn thấy phong thái của sát chiêu Thôn Vân Thổ Nhật này, cuối cùng họ cũng hiểu tại sao đao pháp này lại có thể nổi tiếng như vậy.
“Đúng lúc lắm!”
Nhưng mọi người đều không ngờ nhát đao đáng sợ như thế lại khiến Lâm Nhất trở nên hưng phấn, ý chí chiến đấu trong lòng sục sôi lớn mạnh hơn nữa.
Nhát đao này có tên là Thôn Vân, Thôn Vân Thổ Nhật, cũng đáng để hắn thi triển thức thứ hai của Bá Kiếm.
“Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật!”
Lâm Nhất trực tiếp đỡ nhát đao sáng rực như mặt trời đánh từ trên không trung xuống kia. Trong tiếng thốt kinh ngạc của mọi người, hắn không né tránh mà vung kiếm Táng Hoa trong tay lên.
Hô!
Vào khoảng khắc vung kiếm, một tiếng gào thét như sấm vang lên, mặt đất quanh người hắn nứt toác ra, cơn cuồng phong mấy trăm trượng nổi lên, cơn gió như có thực thể ấy tựa đôi cánh của Côn Bằng.
Lâm Nhất cầm kiếm bay lên không trung, sau đó đâm ra với uy thế này.
Răng rắc!
Ở mũi kiếm dường như có ánh sáng vỡ vụn, âm thanh giòn giã vang tận mây xanh. Đao mang như mặt trời vừa mới đánh nát mây kia giờ đây đều bị mũi kiếm nghiền ép.
Xung quanh lập tức tối sầm, tất cả mọi thứ đều rơi vào bóng tối.
“Có chuyện gì vậy?”
Những tiếng thốt kinh ngạc vang lên, bóng tối khiến tất cả mọi người đều giật mình, thực sự không thể đoán trước được. Vừa xuất hiện, Tào Chấn đã dùng khí thế Thôn Vân làm cho cả sân đấu chìm trong bóng tối, sau đó lại dùng đao mang phá vân thổ nhật chiếu sáng sân đấu.
Nhưng đao quang khiến người ta muốn quỳ gối dập đầu này còn chưa tồn tại bao lâu đã bị một nhát kiếm của thiếu niên nhuốm máu kia chém nát.
Đao kiếm đối đầu nhau tựa như cây kim so với sợi râu, dù cho chiếc áo xanh trên người đã đẫm máu, nhưng thanh kiếm trong tay hắn tuyệt không nhận thua.
Dù cho nhát đao Thôn Vân Thổ Nhật kia toả ánh hào quang loá mắt cỡ nào, có thể khiến cho mọi người ở đây tự nguyện thần phục.
Nhưng Lâm Nhất ta đây không phục!
Kiếm Táng Hoa trong tay ta không phục!
Trong bóng tối, hai sát chiêu đáng sợ khiến người ta vô cùng chấn động, va chạm mạnh vào nhau giữa không trung.
Khi đao kiếm chạm nhau, trong tiếng nổ kinh thiên động địa, bóng đêm vô tận này lập tức sáng ngời. Mọi người vội vàng nhìn qua, chỉ thấy Lâm Nhất và Tào Chấn đang đối chọi gay gắt giữa không trung, hai khí thế đáng sợ hoàn toàn đan xen vào nhau. Chân nguyên dao động, dị tượng vỡ tan, dư chấn kinh khủng như có thực thể càn quét ra bốn phía với tốc độ cực nhanh.
“Không xong!”