Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1916:




Nhưng Dương Huyền đại thành, lập tức đã kéo dài cách biệt như thể trời và đất. Muốn chiến đấu vượt cảnh giới thì rất là miễn cưỡng.  
Trong lòng Lâm Nhất đầy áp lực, cũng không hẳn hoàn toàn là vì Tào Thần mà là vì hắn nghĩ xa hơn thế nữa.  
Tào Thần này mặc dù yêu nghiệt nhưng dù gì cũng chẳng qua mới gần hai mươi tuổi, so sánh hắn ta với những kẻ mạnh thực sự trong bảng Long Vân thì vẫn còn cách biệt không nhỏ.  
Một Tào Thần đã đáng sợ như thế, nếu không thể chiến thắng, muốn đi tranh một vị trí trong bảng Long Vân thì đúng là có chút ngây thơ.  
Ta lại làm thế nào mới đuổi kịp được Tô Hàm Nguyệt?  
“Trận chiến này, có lẽ đã định là sẽ tương đối thảm khốc…”.  
Lâm Nhất khẽ giọng lầm bầm, đát mắt loé lên luồng ánh sáng, nhưng bất luận ra sao, cuộc chiến này tuyệt đối không thể lui, bởi vì hắn không có đường lui.  
Thu lại cảm xúc, Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy ra bức Mãnh Hổ Tường Vy đồ.  
Mãnh hổ bên trong bức hoạ có thanh uy rung chuyển đất trời, khí thế nuốt trọn tám phương, há miệng có thể hoà núi với sông. Chỉ là con mãnh hổ này lại đang nhắm mắt ôn hoà ngửi đoá tường vi trong lòng bàn tay của người áo xanh, bức tranh này hắn đã từng xem qua không biết bao nhiêu lần.  
Đến hôm nay khi chăm chú nhìn kỹ, đoá Hồn ấn trong Huyền cung kia lập tức toả sáng lập loè. Một luồng hồn lực dao động như có như không từ trên người hắn dần dần phát tán ra ngoài.  
Hoa mọc từ chốn nào!  
Hình ảnh trước mắt từ mờ ảo chuyển dần thành sắc nét, người áo xanh cầm kiếm kia lầm bầm tự nhủ, đoá Tường Vy trong tay khẽ bay lên đáp xuống, bàn tay phải đón lấy kiếm, bay người múa trong không trung.  
Hoa rơi mũi kiếm, bung ra một không gian mênh mông. Giờ khắc này, ung dung tuỳ ý, người áo xanh như thể được tạo thành từ nước. Cơ thể bỗng nhiên bùng ra kiếm thế vô biên, còn mạnh hơn rất nhiều lần so với mãnh hổ khí thế nuốt chửng tám phương, có thể hoà núi với sông kia.
Đoá Tường Vy nơi mũi kiếm bung nở, hàng nghìn hàng vạn sợi ánh sáng nổ tung ra, tia sáng phát tán ra khắp cả một vùng trời, chói mắt hơn cả các chòm sao, sáng chói hơn cả vầng nhật nguyệt. Phảng phất, khi kiếm tiếp theo đáp xuống là vạn dặm núi sông đều rung chuyển.  
Đợi đến khi người nọ thu kiếm, các loài hoa rơi rụng đầy trời, muôn hồng nghìn tía, tranh nhau khoe sắc.  
Thình lình, người áo xanh kia quay đầu nhìn lại, chỉ một nụ cười đã khiến trăm hoa phai màu. Ánh mắt của người đó xuyên qua bức tranh, phảng phất như nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Nhất, xuất kiếm, tung người nhào vào không trung.  
Rắc!  
Có âm thanh bức tranh nứt vỡ vang lên, hoa rơi khắp trời, núi sông vô tận cũng theo một kiếm này mà phá tranh tràn ra.  
Lâm Nhất vội vàng nhắm chặt hai mắt, gập mạnh bức tranh lại, trái tim hắn nhảy lên thình thịch. Khắp người run rẩy, sự căng thẳng khó mà diễn tả nổi, là sợ hãi, còn có hưng phấn, lại hoặc là đều có hết các loại cảm xúc này.  
Thật lâu sau, hắn mới mở hai mắt ra.  
Ngẩng đầu nhìn lên, trong bóng đêm ánh trăng mềm mại như nước. Tất cả mọi thứ vừa rồi nhìn thấy đều tan đi như mộng ảo, không có Tường Vy, không có Mãnh Hổ, càng không có người áo xanh như một vị thần kia. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.