Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1913:




“Vậy thì tốt, ngày mai nếu như có thể giữ được phong độ như hôm nay để nghênh chiến với Tào Thần thì cũng không phải không có khả năng chiến thắng”, trong ánh mắt của tiền bối Đường Du sáng lấp lánh, khẽ cười nói, vẻ mặt của ông ta cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.  
Có thể nghiền nát đối thủ trong hình thức địa ngục để rửa hết nỗi nhục của thư viện Thiên Phủ đã là điều chẳng hề dễ dàng.  
Là một ngoại viện, Lâm Nhất coi như đã phát huy vượt sức tưởng tượng, từ trên xuống dưới của thư viện Thiên Phủ đều vô cùng hài lòng. Ngày mai cho dù thất bại thì danh dự của thư viện Thiên Phủ cũng sẽ không bị ảnh hưởng, có đánh mất nửa đạo Thần văn kia thì cũng chưa chắc trong những cuộc chiến đấu giữa năm viện sau này sẽ không thể lấy lại được.  
Kết quả thế này, đã có thể coi là hoàn mỹ rồi.  
Dù gì, trong lời đồn đại, Tào Thần kia rất có khả năng đã đạt đến tu vi Dương Huyền đại thành, hy vọng chiến thắng cũng không nhiều lắm.  
Lâm Nhất cất lời hỏi: “Cuộc chiến với Tào Thần là ngày mai sao?”  
Tiền bối Đường Du vuốt chòm râu cười nói: “Ừm, nếu không có hình thức địa ngục thì ngay lập tức sẽ phải thi đấu luôn. Nhưng mà ngươi vừa mới chiến thắng trong hình thức địa ngục nên ngươi chắc chắn phải nghỉ ngơi một đêm, nếu không thì cũng quá là thiệt thòi. Về phương diện này đã được tính đến từ trước khi đặt ra quy định rồi, chẳng qua ngươi mới được tính là người đầu tiên, người đầu tiên thành công khiêu chiến hình thức địa ngục”.  
“Nhưng mà Tào Thần kia, thực sự rất đáng sợ… ngươi phải nhớ đừng thiếu cảnh giác”.  
“Tào Thần tuyệt đối không phải là người mà nhóm Bạch Ngọc Thần có thể sánh được, hắn ta là thiếu niên yêu nghiệt được Bắc Tuyết sơn trang tập trung bồi dưỡng”.  
Có không ít trưởng lão đều đang nhắc nhở Lâm Nhất, Mặc Linh từ tốn bước đến, nhìn về phía Lâm Nhất dặn dò.  
Uỳnh!  
Đúng vào lúc này, khi mà người đến xem kín cả ngọn núi đã chuẩn bị rời đi thì một luồng khí tức khủng khiếp thình lình bùng lên. Luồng khí tức kia tương đối lạnh lẽo, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm hết cả đỉnh núi, khiến mọi người không khỏi sợ run.  
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, trên vị trí chỗ ngồi của thư viện Tử Lô, nam tử gầy gò vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần. Hàn ý tràn ra khắp bốn phía xung quanh chính là do người này cố ý phát tán ra.  
“Tào Thần!”  
Khi nhìn thấy rõ được dung mạo của người này, bầu không khí trên sân đấu đột ngột như đông đặc lại. Rất rõ ràng, thiếu niên kín đáo này đã dùng cách thức vô cùng bá đạo để khiến tất cả mọi người phải dừng chân, hắn ta có lời muốn nói.  
Dưới sự chăm chú của vô số ánh mắt, tầm mắt của Tào Thần chỉ nhắm về duy nhất một chỗ.  
Nói chính xác là chỉ nhắm thẳng vào một mình Lâm Nhất.  
Cảm nhận được luồng ánh mắt này, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, người này… cuối cùng cũng phải nhìn thẳng vào hắn rồi.  
Còn nhớ lúc trước trong mắt hắn ta như chẳng coi ai ra, cũng chẳng hề coi trọng đệ tử của các thư viện. Sau khi tiến vào trong hội trường liền nhắm mắt dưỡng thần, chưa từng quan sát một trận chiến nào.  
Đối phương vẫn như lúc đầu, trường sam màu tím đón gió tung bay phần phật. Ánh mắt lạnh lùng phảng phất như mọi thứ ồn ào phồn hoa của của thế gian chẳng hề liên quan gì đến hắn ta.  
Cơ thể mỏng manh tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay mất, nhưng bản thân hắn ta lại giống như một thanh quỷ đao u minh bay ra từ địa ngục.  
Chỉ là lúc này, trong mắt hắn ta đã có thêm một người.  
Trong đôi mắt lạnh lùng u ám lại có thêm chút độ ấm, hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất cất giọng tương đối nghiêm túc nói: “Trận chiến ngày mai, ta đợi ngươi!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.