“Haha, Lâm Nhất, ngươi nhất định phải chết!”
Sau khi đắc thủ, nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Vũ cũng bất chấp vết thương trước ngực, cứ thế cười ha hả.
Keng! Keng! Keng!
Nhưng ngay khi Lâm Nhất xoay người, chỉ trong một nháy mắt, hắn đã chém ra chín chín tám mươi mốt luồng kiếm quang. Thoạt nhìn, kiếm quang hệt như một đóa Tử Diên nở rộ, mười hai cây xương quạt đều bị đánh bật trở về.
Phập!
Trong lúc Trần Vũ còn đang cười khoái chí, chưa kịp có phản ứng thì đã bị mấy cây xương quạt kia đâm vào chổ hiểm, biến hắn ta thành một con nhím.
Xương quạt cắ m vào mi tâm hắn ta là trí mạng nhất, máu tươi không ngừng trào ra. Sắc mặt Trần Vũ trắng bệch, hắn có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần trôi tuột đi.
“Bình sinh Lâm mỗ hận nhất là kẻ dùng ám khí đánh lén”.
Sâu trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo cứ như đến từ địa ngục vậy, cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến hình ảnh đại ca Hân Tuyệt chết trước đó.
Không cho Trần Vũ có cơ hội toàn thây, Lâm Nhất hóa thành một luồng kiếm quang, trực tiếp xỏ xuyên qua người hắn ta.
Rầm!
Đến khi Lâm Nhất rơi xuống thì thân thể hắn ta đã chia năm xẻ bảy, nổ tung ra.
Lộp bộp!
Sau khi thân thể bị chia cắt kia rơi xuống đất, một tiếng nổ mạnh vang lên, từng luồng kiếm thế liên tục xuất hiện, chôn vùi những mảnh thân thể kia, hóa thành tro tàn rồi theo gió biến mất.
Không còn lại gì…
Trần Vũ của thư viện Bạch Ngọc lại càng thảm hại hơn La Thâm, hài cốt phút chốc tan thành tro bụi, không còn lại gì.
Vô số ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, khi dõi mắt nhìn theo bóng lưng thiếu niên kia, có không ít cao thủ co giật khóe miệng, rốt cuộc một kiếm này có bao nhiêu hận? Trần Vũ đã chạm vào điều kiêng kỵ gì của Lâm Nhất mà hắn lại ra tay tàn ác đến như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người của thư viện Bạch Ngọc tối sầm. Trước kia dương dương tự đắc, giờ thì chỉ còn chán nản, ánh mắt bọn họ khi nhìn Lâm Nhất chất chứa vô số oán hận.
Rốt cuộc tên này từ đâu chui ra?
“Bạch Ngọc Thần, nếu ta và ngươi còn giữ lại át chủ bài thì sợ là kết cục cũng không tốt hơn hai người kia bao nhiêu đâu”.
Tào Hưu lao khô vết máu trên khóe miệng, nhìn bóng lưng thiếu niên áo xanh đằng xa, hắn ta nở một nụ cười đắng chát. Thật sự quá thảm, đây vốn là hình thức địa ngục, bọn họ cứ nghĩ bốn người sẽ liên thủ hành hạ Lâm Nhất đến chết, nhưng nào ngờ cục diện lại hoàn toàn đảo ngược.
Hình thức địa ngục lại biến thành địa của của bọn họ, trở thành sự sỉ nhục đối với thư viện Bạch Ngọc.
Mắt thấy ba người của thư viện Bạch Ngọc sắp trở thành đá kê chân cho Lâm Nhất rồi.
Không!
Tuyệt đối không, hôm nay Lâm Nhất phải chết!
Trên người Tào Hưu một lần nữa bùng nổ sát ý vô biên, trong mắt hắn xuất hiện sự sắc bén trước nay chưa từng có, hiển nhiên là có ý định liều chết để cược một lần.