Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1861:




Trong Linh Mộc phong, nếu nói là nơi có nước thì không nơi nào thích hợp hơn hồ Huyền Âm mênh mông trên đỉnh núi.  
Đỉnh núi chỉ cho phép đệ tử nòng cốt lên, nhưng với thân phận của Lâm Nhất bây giờ, nếu hắn muốn đi chắc sẽ không có ai ngăn cản.  
Hai canh giờ sau.  
Lâm Nhất xuất hiện bên cạnh hồ Huyền Âm trên đỉnh núi. Mặt hồ mênh mông bốc hơi nước nhàn nhạt, khói nước mù mịt, khung cảnh bình lặng.  
Lúc này không phải thời điểm hồ Huyền Âm xuất thế nên có khá ít đệ tử đến đây tu luyện.  
Vèo!  
Lâm Nhất đáp xuống mặt hồ, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng tới trung tâm hồ.  
Khi hắn vừa xuất hiện, có rất nhiều đệ tử đang tĩnh tu mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.  
“Lâm Nhất?”  
“Hắn đến đây làm gì vậy...”  
Rất nhiều người tỏ ra nghi hoặc, trong cuộc chiến hoa Huyền Âm cách đây không lâu, phong thái mà Lâm Nhất thể hiện đã khiến họ cực kì chấn động.  
Thấy Lâm Nhất càng lúc càng đi xa cho đến khi hoàn toàn biến mất trong làn hơi nước, mấy người này mới không cam lòng nhắm mắt lại.  
Dù sao thì theo dõi sau lưng là một chuyện rất mất lịch sự.  
“Ở đây cũng được”.  
Sau khi tới trung tâm hồ, Lâm Nhất nhìn xung quanh, ngoài hơi nước mù mịt thì không có một ai, hắn hài lòng gật đầu.  
Nơi đây khá phù hợp với yêu cầu của hắn, đến để tu luyện Kinh Hồng Phá Nhật thì không còn gì tốt hơn.  
Lâm Nhất đứng trên mặt hồ, nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại khẩu quyết của tâm pháp Bá Kiếm, lĩnh ngộ sự huyền diệu của Kinh Hồng Phá Nhật.  
Bốn phía càng trở nên thanh tịnh trong cảm giác của hắn, không có gì ngoài tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió thổi qua mặt hồ, xung quanh yên lặng như tờ, không một hơi thở.  
Đợi đến khi tâm hoàn toàn bình lặng, xung quanh không còn tiếng gió hay tiếng nước nữa, ngay cả tiếng tim đập cũng nhỏ đến mức không nghe thấy.  
Vù!  
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt ra, không biết từ khi nào tay phải đã đặt lên chuôi kiếm. Hắn vừa nhẩm niệm, kiếm Táng Hoa lập tức hoá thành một tia sáng lạnh chui ra khỏi vỏ.  
Ầm!  
Trong tích tắc, tiếng gió, tiếng nước, tiếng kiếm chui ra khỏi vỏ và tiếng kiếm ngân to rõ phát ra từ trong cơ thể Lâm Nhất chồng chất lên nhau.  
Ngay khi kiếm quang lướt qua, hai bên hông Lâm Nhất tạo nên màn nước cao đến trăm trượng.  
Thế giới tĩnh lặng này bị sự sắc bén của kiếm Táng Hoa phá vỡ hoàn toàn. Kiếm thế ngút trời phóng lên, thân kiếm sắc bén bay đi như chim nhạn tung cánh.  
“Thì ra là vậy, Kinh Hồng Phá Nhật này trừ nhanh ra còn cần ý cảnh bay lên, phải dùng chân nguyên của mình tập trung quanh hai bên thân, như cánh chim nhạn, như kiếm ra khỏi vỏ, đón gió đập làn sóng nghìn trượng”.  
Thịch thịch thịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.