Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1844:




Con người hắn chính là như vậy, không đồng ý thì thôi, một khi đồng ý thì ắt sẽ dốc hết toàn lực.  
“Tiểu hữu, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, lòng của ngươi trước giờ chưa từng đặt tại thư viện Thiên Phủ. Đối với ngươi mà nói, quyết định này quả thực mạo hiểm, nhưng thư viện Thiên Phủ ta sẽ không để ngươi phải mạo hiểm không công”.  
Tiền bối Đường Du khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi có thể thay mặt thư viện giữ lại nửa đạo Thần văn này, ta có thể làm chủ, để ngươi quan sát lĩnh ngộ nửa ngày. Ngoài ra, chỉ cần ngươi gật đầu, sau khi việc này thành công, thư viện có thể tặng cho ngươi một môn tiểu Thần thông”.  
Tiểu Thần thông!  
Trong lòng Lâm Nhất khẽ dao động, nội tâm bắt đầu gợn sóng, sức hấp dẫn này khá lớn.  
Còn về nửa đạo Thần văn kia thì hắn lại càng cảm thấy tò mò hơn. Nếu như có thể quan sát lĩnh ngộ nửa đạo Thần văn kia, đối với việc giải được câu đố trong bức Mãnh Hổ Tường Vi đồ e là sẽ có tác dụng rất lớn.  
Chỉ là, không cần thiết.  
Hắn vỗn dĩ đã nợ ân tình của thư viện, nếu như vì những lợi lộc này mà đồng ý thì không khỏi quá thực dụng.  
Lâm Nhất trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nói: “Nếu như thư viện thực sự cần dùng đến ta, ta nghĩ ta sẽ không chối từ, còn về những lợi ích kia, trái lại không cần thiết như vậy. Bản thân ta vốn đã nợ ân tình của thư viện, không có sư tỷ Mặc Linh cũng sẽ không có Huyền sư tam phẩm, không có Liễu Vân Yên và tiểu nha đầu Bạch Vân thì bây giờ ta đã là người chết rồi”.  
Ân thù rõ ràng, hai bên không ai nợ ai vẫn tốt hơn.  
Tiền bối Đường Du thoáng ngây người, lập tức cười nói: “Ngươi sai rồi. Ngươi đến thư viện Thiên Phủ này vốn là vì đạo của Linh văn mà đến, ta không đoán sai chứ? Cho dù không có Mặc Linh thì ngươi cũng sẽ trở thành Huyền sư tam phẩm, chỉ là thời gian ngắn hay dài mà thôi. Việc này cứ quyết định như vậy đi, thư viện trước nay cũng không mắc nợ ai”.  
Ông lão kiên quyết như vậy, trái lại làm Lâm Nhất thấy mình có chút giả tạo, chỉ đành bất lực gật đầu.  
Bỗng nhiên, Lâm Nhất như nghĩ đến cái gì, trước đó hắn cứ luôn cảm thấy Liễu Vân Yên kỳ quái làm sao. Hình như là có tâm sự gì đó, sâu trong đáy mắt lúc nào cũng có ưu phiền không thể hoá giải.  
Chẳng lẽ là có liên quan đến việc này?  
Lâm Nhất trầm tư một hồi, cất lời thăm dò tiền bối Đường Du.  
Ai biết được, tiền bối Đường Du nghe thấy lời này thì sắc mặt thoáng thay đổi. Một hồi sau mới thở dài nói: “Phụ thân của nha đầu này chính là một trong ba người tài năng được thư viện phái đi vào hai mươi năm trước. Năm đó phụ thân nó cũng là người có thiên phú nổi trội, thư viện cũng ôm rất nhiều kỳ vọng vào người này”.   
“Lúc đó thư viện liên tục thua hai trận, gần như đã hết sạch hy vọng để chiến thắng, phụ thân nó tự mình quyết định lựa chọn hình thức địa ngục!”  
Sắc mặt Lâm Nhất thoáng đổi, hình thức địa ngục, hắn không xa lạ gì với bốn chữ này.
Trong Long môn tranh tài, hắn đã dùng hình thức địa ngục này để bò lên vị trí hạng nhất.  
Mặc dù không rõ cụ thể quy tắc của cuộc chiến giữa năm thư viện là gì, nhưng có thể đoán được, chắc chắn là giống với Long môn tranh tài. Một khi thất bại sẽ phải trả một cái giá rất đắt.  
Không cần nói, phụ thân của nàng ta chắc chắn đã thua rồi, nếu không thì thư viện cũng sẽ không phải chịu sự sỉ nhục như vậy.  
“Thư viện bởi vì hình thức địa ngục mà phải trả cái giá rất đắt, hơn nữa còn bị sỉ nhục thậm tệ. Rất nhiều trưởng lão phải nén nhịn cục tức này trong lòng, mặc dù không nói rõ ràng nhưng đều đem hết sự oán giận này đổ lên đầu phụ thân nó, phụ thân nó chẳng bao lâu sau liền vì uất ức mà qua đời”.  
Hoá ra là thế, Liễu Vân Yên lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có thể tưởng tượng được nàng ta phải gánh trên vai áp lực nặng nề cỡ nào.  
Chén trà trong tay Lâm Nhất đặt đến bên miệng, đáy mắt thoáng loé lên vẻ khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.