Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1820:




“Tiểu tử nhà ngươi mãi không chịu rút kiếm là vì giữ lại chiêu này cho riêng hai người chúng ta à?”  
Lộ Triển nhíu mày, lạnh giọng hỏi.  
“Đúng thì sao, không đúng thì sao? Ta khuyên hai người các ngươi tốt nhất là nên nghĩ thông suốt rồi quyết định, một khi ra tay sẽ đối địch với ta, trở thành kẻ thù của Lâm Nhất ta!”  
Lâm Nhất lạnh lùng nhắc nhở.  
Thú vị, không ngờ tiểu tử này vẫn còn sức đánh thêm một trận.  
Ở phía xa, Dương Hùng đang ngồi khoanh chân ngậm một viên đan dược, ánh mắt chợt loé, nhếch môi nở nụ cười máu lạnh.  
Nếu như thế thì mình vẫn còn có cơ hội.  
Đánh đi, đánh đi, đánh càng kịch liệt càng tốt, người chiến thắng sau cùng của cuộc chiến hoa Huyền Âm này vẫn là mình.  
Đan dược vừa vào miệng, vết thương và chân nguyên của Dương Hùng điên cuồng khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Nhưng hắn ta che giấu rất kĩ, không định để lộ ra ngoài, thậm chí còn không lau vết máu đọng trên khoé miệng.  
Trong linh trụ Hoả Diễm, Lộ Triển và Tề Văn Hùng đang giằng co với Lâm Nhất với vẻ mặt cực kì âm u.  
Lâm Nhất thật khinh người quá đáng, đã đến lúc này mà vẫn không chịu thoả hiệp. Nếu hắn chịu nhường một bước, từ bỏ hoa Huyền Âm chín cánh thì hai người họ đã không phải làm đến cùng như thế này.  
Ngay trước mắt mọi người, nếu họ bị Lâm Nhất doạ chạy sẽ trở thành trò cười lớn cho thiên hạ.  
Hai nhân tài cảnh giới Âm Huyền viên mãn hợp sức đối phó với một chấp sự khách khanh đang bị thương, thế nhưng lại bị đối phương uy hiếp ngược lại, còn chuyện gì buồn cười hơn nữa không?  
Có lẽ sẽ còn xấu hổ ê chề hơn cả Dương Hùng.  
“Đối địch với ngươi thì là kẻ thù của ngươi, ngươi là cái thá gì mà dám uy hiếp chúng ta?”  
Lộ Triển dẫn đầu phát động tấn công, trong lúc di chuyển, chân nguyên và hoả diễm toàn thân ngưng tụ bắn ra một thanh trường thương huyết sắc dài đến mấy chục trượng, nó chợt loé lên rồi biến mất, bay thẳng về phía Lâm Nhất.  
Mũi thương vô cùng sắc bén, những nơi nó đi qua đều phát ra tiếng xé gió chói tai, toé cả tia lửa.  
“Đừng hối hận!”  
Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn rất ít khi tức giận, nhưng lúc này lại thật sự nổi giận.  
Dù là Tề Văn Hùng hay Lộ Triển đều không thua kém gì Dương Hùng, cả hai đều chọn liên minh đối phó hắn trong linh trụ Hoả Diễm này...   
Vậy thì cũng thôi, nhưng họ lại đợi hắn và Dương Hùng đánh nhau một trận mới ra tay.  
Nếu họ đã vô sỉ như thế thì trong trận chiến ngày hôm nay đừng trách kiếm của hắn vô tình.  
Chỉ trong nháy mắt, kiếm ý Tiên Thiên gần đạt tới đại thành bùng nổ, toàn thân hắn tràn ngập khí thế sắc bén. Người thiếu niên lạnh lùng giờ đây trông như một thanh bảo kiếm tuyệt thế chui ra khỏi vỏ, tàn nhẫn vô tình.  
Sau khi đến thư viện Thiên Phủ, hắn dường như đã khiêm tốn hơn nhiều, khiến rất nhiều người cho rằng Lâm Nhất hắn thật sự dễ bắt nạt.  
Ngay cả loại người có thể quỳ xuống xin tha như Cổ Phong cũng dám nhảy tới nhảy lui trước mặt hắn.  
Hắn chỉ mới làm quen với Liễu Vân Yên đã bị Dương Hùng sỉ nhục, bức bách nhiều lần.  
Đến lúc này Lộ Triển và Tề Văn Hùng cũng muốn đẩy hắn xuống nước, ngạo mạn thốt ra một chữ “cút”.  
Nực cười! Thật nực cười!  
Họ cho rằng Lâm Nhất không có giới hạn thật sao?  
Kiếm!  
Năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác huyết mạch tương liên lập tức truyền lại. Kiếm Táng Hoa dường như cảm nhận được sự tức giận của hắn, không ngừng rung trong vỏ kiếm, không thể nhẫn nhịn. Một tia sáng xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, khi chân nguyên đổ vào, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm sắc bén như dòng nước mùa thu, chớp mắt đã chém trúng thanh trường thương huyết sắc kia.  
Rắc! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.