*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả mọi người hầu như có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn của Lâm Nhất truyền ra khi bị cơn cuồng phong Hoả Diệm kia nghiền nát, có lẽ khá là đau đớn, nghĩ đến thôi đã không rét mà run rồi.
Ở phía xa, Mai Tử Viêm cười lạnh lùng, thủ đoạn cỡ này của Dương Hùng trái lại khiến hắn ta vô cùng tán thưởng.
Nếu chỉ đánh bại Lâm Nhất không thôi thì đúng là quá hời cho hắn, kiểu dày vò chà đạp như vậy mới có thể khiến tên tiểu tử này biết thế nào là trời cao đất dày.
“Ý?”
Nhưng đúng vào lúc này, đáy mắt hắn ta lại loé lên tia sáng lạ lùng, dường như có gì đó không đúng lắm. Tập trung nhìn kỹ thì lại thấy cơn cuồng phong Hoả Diễm đang thu nhỏ lại kia xuất hiện từng vết nứt mờ nhạt, trong vết nứt kia có thể thấp thoáng trông thấy tia sáng bạc sắc bén mà chói mắt.
Kiếm quang?
Đúng vào lúc hắn ta còn đang nghi ngờ, vết nứt mờ nhạt trên bề mặt của cơn cuồng phong kia bỗng nở to ra. Có âm thanh kiếm ngâm ong ong vang lên, không ngừng truyền ra từ trong cơn cuồng phong Hoả Diễm tựa như Tiên âm làm chấn động cả màng nhĩ.
Có tám mươi mốt luồng kiếm mang màu bạc chói mắt bắn ra từ phía bên trong cơn cuồng phong Hoả Diễm.
Ầm!
Một tích tắc sau, tám mươi mốt luồng kiếm mang kia điên cuồng đảo lộn. Chỉ trong một thoáng, cơn cuồng phong Hoả Diễm bao hàm Lôi điện bỗng phát nổ tan tành. Một kiếm trận hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, kiếm quang chói loà khiến người nhìn hoa cả mắt.
Lâm Nhất mặc áo xanh bên trong trận lại tuỳ ý để dư âm của cơn cuồng phong Hoả Diễm tấn công vào mình, bản thân hắn lại hiên ngang bất động nhưng cũng chẳng hề dính chút thương tích nào.
Sắc mặt Dương Hùng bỗng trầm xuống, áo sam phồng lên, những mảnh vụn của Lôi hoả nổ tung khắp tứ phía lại một lần nữa ngưng tụ thành thế tấn công như cơn hồng thuỷ, từng đợt từng đợt, không ngừng đổ ập vào bên trong kiếm trận.
Ong! Ong!
Mặc kệ cho cơn hồng thuỷ ào ạt tấn công, kiếm trận bảo vệ quanh người Lâm Nhất, trong lúc bay lên hạ xuống vẫn vang lên ong ong không ngừng, tựa như hoa nở hoa tàn, trăm hoa đua sắc. Lấy phong mang sắc bén chém nát vụn cơn hồng thuỷ Lôi hoả đang liên tục tấn công đến.
“Chặn lại được rồi!”
“Tên này thế nào mà làm được vậy?”
Mỗi ánh mắt chạm lên người Lâm Nhất đều mang vẻ sửng sốt tột độ, thế tấn công khiến người nghe hoảng sợ của Dương Hùng lại bị Lâm Nhất chặn hết lại rồi.
Không chỉ như vậy, hắn thậm chí còn chẳng hề dính chút thương tích nào, khác xa so với vẻ chật vật trong tưởng tượng của tất cả mọi người.
“Để ta xem ngươi có thể trụ được bao lâu nữa!”
Gương mặt Dương Hùng lạnh lùng, thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, sau vài lần thăm dò, hắn ta đại khái đã hiểu rõ giới hạn của kiếm trận này.
“Viêm Lôi Quyết, Diệt Nhật Ma Kích!”
Vẻ mặt Dương Hùng cực kỳ lạnh lùng, chỉ thấy hắn ta điên cuồng thúc đẩy Viêm Lôi Quyết, sức mạnh của Hoả Diễm và sấm sét đan xen với nhau giữa không trung, ngưng tụ thành một Ma Kích màu tím dài gần trăm trượng. Lấy uy thế Diệt Nhật điên cuồng đâm xuống, phong mang nơi đầu mũi Kích sắc bén như thể xé toạc cả bầu không.