Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1811:




Lời vừa dứt, cơ thể hắn ta bỗng nhiên hoá thành rất nhiều bóng mờ, lấy thân pháp kinh người lao như một tia chớp về phía hai người kia.  
Uỳnh!  
Quyền mang này của Dương Hùng tương đối đáng sợ, Chân nguyên ngưng tụ nhoáng lên như tia chớp mang theo quyền phong được đẩy lên mức cực đại, vun vút phóng qua. Thế tấn công ập đến bất ngờ như thế này lại nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, ai có thể nghĩ được hắn ta sẽ lại ra tay với hai người Lộ Triển trước chứ!  
Lộ Triển và Tề Văn Hùng biến sắc, đáy mắt loé lên tia sáng kỳ dị, nhưng hai người này dù gì cũng không phải hạng chỉ có hư danh, đồng thời dốc hết toàn lực phòng bị.  
Dường như đồng thời ra tay, như một tia chớp đón đầu quyền phong với ánh chớp lập loè kia, hai thế tấn công va đập mạnh vào nhau.  
Uỳnh!  
Làn sóng khí tựa như hoá thành thực thể dần dần tản ra, ngay lập tức trong không trung vang lên những âm thanh đì đùng không ngừng, rung động cả màng nhĩ. Đợi đến khi làn sóng khí kia tan đi, Lộ Triển và Tề Văn Hùng mỗi người bị đẩy lui về sau mấy bước, không có gì đáng ngại nhưng xét cho cùng thì cũng phải chịu chút thiệt thòi.   
Sức mạnh của một người đồng thời chấn lui hai người, mặc dù có chút nguyên nhân bất ngờ, nhưng loại tu vi ở mức đáng sợ như Dương Hùng vẫn khiến người ta phải giật mình sợ hãi.  
Lộ Triển bình ổn lại Chân nguyên đang xao động trong người, nhìn về phía Dương Hùng nói: “Dương sư huynh là sợ hai người bọn ta nhân lúc ngươi và tên tiểu tử kia giao đấu mà đánh lén ngươi hay sao? Yên tâm, việc làm như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Lộ Triển ta”.  
Tề Văn Hùng cũng lập tức tiếp lời: “Cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra với Tề Văn Hùng ta, cho dù hoa Huyền Âm chín cánh được sinh ra rồi thì hai người chúng ta cũng sẽ đợi cho đến khi ngươi dạy dỗ xong tên tiểu tử kia thì mới giao đấu với ngươi”.  
Viu!  
Hai người đồng thời rút lui đến bên rìa của vòng sáng mới dừng lại.  
Cảnh tượng như vậy trái lại khiến không ít người nhìn Dương Hùng bằng ánh mắt khác, không ngờ được hắn ta trông có vẻ nóng tính bộp chộp như vậy mà tâm tư lại khá tinh tế.  
Hai người đưa ra lời hứa trước mặt tất cả mọi người, xem ra tuyệt đối sẽ không nuốt lời.  
Như vậy, lúc hắn ta giao đấu với Lâm Nhất sẽ càng không phải lo lắng gì nữa.  
Trong một thoáng, mọi người đều có chút thương xót đối với kết cục của Lâm Nhất.  
“Cũng coi như biết điều”.  
Dương Hùng cười lạnh lùng, sau đó lập tức chuyển ánh mắt lạnh lẽo về phía người Lâm Nhất, bật cười nói: “Thú vị, đã đến nước này rồi mà tiểu tử ngươi lại vẫn còn có dũng khí để đứng ở trước mặt ta”.  
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta dám xuất hiện ở đây là muốn cùng hai người bọn họ bắt tay đối phó với ngươi hay sao?”  
Trong đôi mắt đen láy của Lâm Nhất loé lên tia sáng kỳ lạ, hờ hững nói: “Ta chưa từng có suy nghĩ như vậy”.  
Dương Hùng thoáng ngẩn ra rồi lập tức cười nói: “Ngươi còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của ta, chẳng qua thật đáng tiếc, hôm nay công tử Táng Hoa ngươi đã định là sẽ trở thành trò cười ở đây rồi. Trong hồ Huyền Âm này, ta sẽ khiến tất cả mọi người biết được, Lâm Nhất ngươi trong mắt Dương Hùng ta chẳng là cái thá gì cả!”  
Hai mắt Lâm Nhất khẽ nheo lại lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười này thoáng mang theo vẻ âm u lạnh lẽo: “Thật trùng hợp, tại hạ cũng có suy nghĩ này. Không chỉ như vậy, hoa Huyền Âm chín cánh kia cũng sẽ chỉ thuộc về ta!”  
“Chậc chậc, e là sẽ phải khiến ngươi thất vọng rồi”.
Khoé miệng Dương Hùng khẽ nhếch lên thành nụ cười trào phúng, một luồng Chân nguyên kinh thiên động địa đang xao động, dần dần lan toả ra từ người hắn ta khiến vạt áo màu đen tung bay phần phật. Bỗng nhiên trong cơ thể có âm thanh nổ lách tách của tia điện vang lên, chớp mắt có rất nhiều tia điện hội tụ thành một đám Lôi hoả rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.